Vương Bảo Nhạc ngoan ngoãn đáp lời, tranh thủ theo sau Thái thượng Trưởng lão cùng bước vào đại điện của Đan Đạo các. Bên trong đại điện lúc này cũng không còn ai khác, sau khi bước vào đây thì Thái thượng Trưởng lão quay người lại nhìn Vương Bảo Nhạc.
Vẫn là bộ dạng cười như không cười ấy, Vương Bảo Nhạc nhìn mà cảm thấy giật thót, thế là nụ cười trên mặt lại càng ngoan ngoãn hơn, thậm chí còn chớp chớp mắt, trưng ra dáng vẻ mà hắn tự nhận là đáng yêu nhất.
Nhưng dù vậy thì Thái thượng Trưởng lão vẫn không nói gì, giữ nguyên nụ cười mỉm trên môi khiến Vương Bảo Nhạc càng căng thẳng hơn. Hắn cảm thấy đối phương giống như một lão hồ ly, làm mình không hề nhìn ra bất kỳ điều gì, phải nghĩ cách đổi chiến thuật mới được. Nghĩ tới đây, Vương Bảo Nhạc lại cười đến là ngây thơ, chân chất, còn giơ tay gãi đầu có vẻ ngốc nghếch, chớp mắt nhìn lại Thái thượng Trưởng lão.
"Bảo Nhạc à, tu vi cũng khá đấy!"