"Có ý gì?"
Trong lòng Vương Bảo Nhạc cảm thấy hồ nghi, phát hiện ánh mắt của Kim Đa Minh có gì đó là lạ, nhưng đối phương vốn đang nói chuyện đàng hoàng, nay đột nhiên lại đề cập tới chuyện bọn họ có một cô con gái. Nếu như chỉ là tự thuật thì thôi, nhưng lúc nói mấy lời này thì ánh mắt của hắn nhìn mình lại đầy thâm ý.
"Ngươi nói em gái nhà họ Triệu đấy à? Ta cũng quen biết cô ấy, nhưng đây là bí mật. Ngươi cũng biết tình hình của cô ấy khá đặc biệt nên chúng ta hiểu với nhau là được."
Vương Bảo Nhạc suy nghĩ một lúc, đột nhiên ho khan rồi vờ vịt.
Hắn vừa nói xong thì Kim Đa Minh lập tức giật mình, kinh ngạc khó mà tin nổi, thậm chí còn có vẻ là lạ. Hắn chần chừ một lúc, cuối cùng vẫn do dự nói.
"Bảo Nhạc à... Con gái nhà Vực chủ lúc còn bé ta chỉ gặp có một lần, nghe nói từ năm bảy tuổi đã được đưa lên cổ kiếm đồng xanh tu hành rồi, đến nay vẫn chưa hề quay về... Sao ngươi lại quen thế?"