Sau khi Vương Bảo Nhạc đi khỏi thì cổng lớn của Học viện Đạo Lam triệt để bùng nổ, không chỉ học tử mà cả lão sư, thậm chí ngay đến vị Viện trưởng của Học viện Đạo Lam cũng đứng ở cửa sổ văn phòng nghe ngóng một lúc.
Lý Di tức muốn nổ phổi, trong lòng càng thêm hối hận, nhưng cô ta vốn kiên định, một khi đã quyết tâm thì sẽ không dễ dàng từ bỏ. Theo cô ta thấy, tuy chuyện này khó hơn mình tưởng nhưng để ý thấy ánh mắt của Vương Bảo Nhạc khi nhìn mình thì cô ta lại tự tin hẳn.
"Cái tên béo ú chết giẫm kia, Lý Di ta nhất định phải dùng ngươi để tu luyện!"
Lúc này, Vương Bảo Nhạc đã ngồi trong khí cầu bay thẳng đến khách sạn Chiến Phủ, vừa tức giận vì chuyện Lý Vô Trần, vừa cảm khái về sức hút của mình.
"Aiz, mình chỉ ôm một cái thôi mà đã khiến cô ta hưng phấn như thế rồi, vừa bảo sẽ cho một cơ hội thế là cô ta lại kích động dữ dội hơn..."
Vương Bảo Nhạc cười hềnh hệch, nhưng sâu trong đáy mắt lại lóe hàn quang.