Sau khi vào quân đội, đây là lần đâu tiên Chu Lộ ăn mắng kiểu này. Mặt cô biến sắc, muốn phản bác nhưng lại không dám, chỉ đành cúi đầu, trong lòng trào lên cảm giác ấm ức không phục, cuối cùng cô mới nói nhỏ.
"Nhưng tu sĩ chúng ta không phải nên hành sự quang minh lỗi lạc mới có thể tìm được đại đạo sao?"
"Quang minh lỗi lạc là chủ tâm, ra tay chống địch là thủ đoạn, sao mà giống nhau được? Huống hồ đại đạo? Ngươi cho rằng mục đích của tu luyện là vì truy tìm đại đạo sao!"
Ánh mắt Chu tướng quân nhìn qua Chu Lộ đầy nghiêm khắc.
"Mục đích của tu luyện là vì tự bảo vệ bản thân, là vì sinh tồn, là vì đấu tranh! Chỉ khi giải quyết được hết thảy những thứ này rồi mới có tư cách đi tìm cái gọi là đại đạo!"
Chu tướng quân không muốn nói nhiều nên mặc kệ Chu Lộ.
Chu Lộ hơi sửng sốt, hiển nhiên cô chưa từng nghe cách nói này khi ở Đạo viện Bạch Lộc. Đây là lần đầu nghe vậy nên cô khá mờ mịt, cúi đầu như có điều suy nghĩ.