Thời gian trôi nhanh, chỉ loáng cái đã đến một giờ chiều ngày hôm sau, trong giảng đường lớn của trường Trung học Phổ thông Thực nghiệm, một nhóm học sinh thức tỉnh tập trung ở trong đó sôi nổi thảo luận.
"Mong chờ quá, mong chờ quá, hôm nay không biết sẽ thông báo cho chúng ta tin tức gì đây."
"Đúng vậy, chưa biết chừng chúng ta có thể vào bên trong dị cảnh đi dạo một vòng, vậy thì tôi có thể phổng mũi cả đời mất!"
"Cậu bớt đi, bên trong dị cảnh rất nguy hiểm, đừng có chui vào được mà không chui ra được nha."
"Biến đi, đồ miệng quạ, biết nói chuyện không thế!"
Đám học sinh kia rào rào bàn tán, bên phía Hồng Tiểu Phúc thì chụm lại một chỗ thảo luận nhỏ cùng Tô Oánh và Triệu Minh.
Tô Oánh hỏi: "Tiểu Phúc, có tin tức nội bộ gì không?"
Hồng Tiểu Phúc lắc đầu: "Không có, mà đằng nào cũng sắp được biết rồi, sớm hay muộn gì một chốc một lát này đâu. Tớ đoán hôm nay Chủ nhiệm Hàn sẽ nói hết những chuyện có thể nói được cho chúng ta nghe."