Lần điều trị của Triệu Minh kéo dài mấy tiếng đồng hồ.
Cậu ta "xơi" hết sáu viên thuốc LV2.
Kể ra thì cậu ta cũng may mắn thật, thức tỉnh với năng lực điều trị, nếu đổi lại là năng lực khác mà sáu viên thuốc LV2, với cấp bậc ban đầu LV1 của cậu ta, chắc đã không chịu nổi.
Trong sáu giờ đồng hồ điều trị, vết thương của Đại Tráng đã được chữa khỏi kha khá.
Phần da thịt bị cấu xé cũng nhanh chóng mọc trở lại, tuy rằng không thể đến mức không có sẹo, nhưng những thứ ấy không đáng kể gì.
Đối với quân nhân mà nói, sẹo trên người là huân chương của anh ấy!
Hai tiếng đồng hồ nữa trôi qua, lúc này đèn đuốc đã bắt đầu bật sáng, những ngọn đèn được nối tạm thời xung quanh đó được bật hết lên, mí mắt của Đại Tráng cuối cùng cũng nhúc nhích, thế mà câu đầu tiên của anh khi mở miệng là, "Tôi phải quay về! Tôi phải đưa tư liệu về! Lá rụng... phải về cội..."
Anh tỉnh rồi.
Anh tỉnh rồi!