Dị cảnh.
Nổi gió rồi.
Trận gió ấy mang theo một chút mùi ngòn ngọt.
Phả vào người rất dễ chịu, man mát, nhẹ nhàng.
Lúc này đây, trước mắt Đại Tráng là một khu rừng mênh mông, phía xa xa không nhìn thấy được điểm tận cùng.
Không thể đoán được khu rừng này lớn đến cỡ nào.
Nhưng các cây gỗ rất cao, Đại Tráng nhìn, bình quân chắc phải cao trung bình mười mét, trên cây còn có không ít trái cây màu hồng, trông có vẻ giống quả đào mật ở Trái đất.
Vầng thái dương khổng lồ treo trên bầu trời, Đại Tráng khẽ nheo mắt lại.
Nơi có rừng sâu luôn đại diện cho nguy hiểm trong đó. Ở Trái đất, rừng nhiệt đới Amazon đã được coi như nơi người sống chớ vào, huống hồ là ở giữa dị cảnh.
Đại Tráng đứng một mình giữa lối vào của rừng rậm, không hề lo sợ chút nào.
Cơ thể anh cao lớn, cơ bắp trên lồng ngực rất vạm vỡ.
Thanh cự kiếm có độ dài không kém gì chiều cao của anh đang cắm ngập trong nền đất bên cạnh.