Pho tượng này quả thực mang hình dáng của Hồng Tiểu Phúc.
Dáng vẻ nghiêm trang, ngồi xếp bằng, trên mặt giữ nụ cười mỉm, hai tay chắp lại với nhau...
Triệu Minh cười tươi như bông hoa: "Ôi chao anh Phúc à, thần may mắn của tôi! Ha ha ha ha! Cậu là thần may mắn đấy nhá, sau này tôi bái lạy cậu thôi, mong cậu phù hộ!"
Cậu ta nói rồi đặt một bát hương trước pho tượng, sau đó cắm ba nén hương, chắp tay khấn vái: "Anh Phúc! Người anh em này về sau nhờ cậu bảo kê đấy! Tham kiến thần may mắn!"
Cậu ta lầm bầm cầu khấn một lúc lâu, sau đó mở máy tính ra, "Cày 'Vực thẳm' thôi, mong được Thương Khung!"
Kể ra Triệu Minh trước kia đen đủi thật, hồi được nghỉ, ngày nào cậu ta cũng cày, cày liên tục cả tuần liền mà không thấy nổi một món cấp sử thi nào.
Thế mà hôm nay, vừa vào phó bản cày sáu lần...
"Thánh thần thiên địa ơi! Rơi ra rồi! Rơi ra rồi! Thương Khung! Tôi #$phần trăm... phần trăm$#... @phần trăm&"
Triệu Minh nhìn đến đơ cả mắt!