Ra khỏi giảng đường, đi ở hành lang trong trường, Hồng Tiểu Phúc và những người khác cảm thấy lòng nặng nề lắm.
Không phải vì tiết học hôm nay khiến cảm xúc tuột dốc, mà họ đều cảm thấy, hình như bản thân có thêm trách nhiệm mới.
"Tớ cảm thấy", Tô Oánh nói trong khi viền mắt vẫn còn hồng, "Chúng ta thức tỉnh rồi, tuy không nên nói rằng năng lực càng lớn thì trách nhiệm càng nặng nề, nhưng chúng ta không thể lỡ làng chuyện luyện tập. Không phải Chủ nhiệm Hàn đã nói rồi sao? Những người lính canh giữ biên giới quốc gia, có lẽ sẽ phải đối mặt với người thức tỉnh từ quốc gia khác. Họ đều là người bình thường mà có thể làm đến vậy, chúng ta đã thức tỉnh, phải chăng nên cố gắng rèn luyện hơn nữa để ứng phó được với nguy hiểm phát sinh trong tương lai?"