Đoàn người đi về phía nhà của Hồng Tiểu Phúc, họ nhanh chóng đến nơi, Triệu Minh nhìn trái nhìn phải, cảm khái rằng, "Thánh thần thiên địa nơi, nơi này cũng sống được ư?"
Tô Oánh đạp cho cậu ta một cái đau điếng người, "Không biết nói chuyện thì đừng nói gì hết! Cậu tưởng ai sinh ra cũng sống trong biệt thự như cậu hả?"
Ừ, Triệu Minh vừa ra đời đã ở trong biệt thự thật...
"Thực ra cũng ổn mà", Hồng Tiểu Phúc không hề để bụng, thực ra nghèo khó không đáng sợ, mất hết hy vọng với cuộc đời mới thực sự đáng sợ. Cho nên cậu không để tâm, chỉ bảo, "Tuy chỗ này hơi nhỏ, nhưng rất có cảm giác gia đình."
Cảm giác của một gia đình.
Chỉ cần có cậu, có Thẩm Tiểu Linh, nơi đâu cũng là nhà.
Khi chuyển ra khỏi cô nhi viện, cậu từng có lúc phải ngủ ở gầm cầu, bây giờ có một mái nhà, có cả một khoảnh sân, như thế đã tốt rồi.
"Khụ khụ, anh Phúc đừng để ý nhé", Triệu Minh vội vàng bồi tội, "Ban nãy tôi đùa thôi, đùa thôi..."