"Ôi trời, thật đấy hả? Tiểu Phúc đã thức tỉnh rồi?!"
"Hoàn toàn không cảm nhận được luôn, đáng lý ra thức tỉnh rồi thì phải có năng lực xuất hiện chứ, sao không nhìn ra được chút nào vậy?"
"Thức tỉnh từ khi nào thế? Sao thức tỉnh được vậy?"
"Anh Phúc, cậu thức tỉnh kiểu gì thế, truyền đạt kinh nghiệm tí đi!"
Cả lớp học nhốn nháo, các bạn cùng lớp câu gì cũng nói cả, nhưng bản thân Hồng Tiểu Phúc cũng mờ mịt, rốt cuộc mình đã thức tỉnh kiểu gì?
Không có cảm giác gì, cậu hoàn toàn không hề nhận biết được chuyện đó.
"À ừm, Tiểu Phúc, em mau thử xem, có năng lực gì hay không", Lý Hoằng cũng bắt đầu căng thẳng, thầy cầm thiết bị đứng một bên, liến thoắng nói trong sự hoảng loạn, "Em mau thử xem mình có khả năng gì, thầy còn báo cáo lên cấp trên! Có thể vào thẳng Đại học Công nghiệp Thẩm Thành đó, một tháng ba nghìn tệ! Cuộc sống của em sau này sẽ được đảm bảo hoàn toàn!"
Các bạn trong lớp đều biết về gia cảnh của Hồng Tiểu Phúc, ai cũng mừng thay cho cậu. Dù gì cậu cũng không được như người khác, một cô nhi còn phải nuôi em gái, cuộc sống khó khăn, nếu như thực sự thức tỉnh đúng là một bước lên trời, con đường sau này dễ chịu hơn nhiều.
"Em... em cũng không cảm nhận được mình có năng lực gì", Hồng Tiểu Phúc gãi đầu gãi tai, sau đó xòe bàn tay ra, cố gắng gồng sức, "Em thử xem sao!"
Cậu gồng đến đỏ cả mặt, tròng mắt của bạn cùng lớp suýt nữa rơi cả ra ngoài, thế mà...
Không có gì xảy ra cả.
Tất cả mọi người đều sững sờ - Làm sao có thể thế được? Theo thông tin hiện tại, chỉ cần thức tỉnh, thông thường sẽ biết ngay khả năng của mình là gì.
Lấy ví dụ ngay Tô Oánh, vừa mới thức tỉnh là năng lực xuất hiện ngay, điều khiển băng tuyết đấy, năng lực ấy đỉnh cỡ nào?!
Hồng Tiểu Phúc là nhân vật đỉnh cao có chuỗi gene LV1 chỉ số lên tới 3.66666 phần trăm cơ mà! Sao có thể không có năng lực được?!
"Em đừng cuống, cứ từ từ nghĩ", Lý Hoằng cũng biết chuyện này không phải chuyện nhỏ, không nói tới việc được trường đại học này tuyển thẳng, chỉ riêng chuyện trợ cấp của nhà nước đã khá quan trọng rồi, một tháng ba nghìn tệ cơ mà, đối với Hồng Tiểu Phúc, chắc chắn đây là một khoản tiền khổng lồ.
"Em cũng không biết thầy ơi", Hồng Tiểu Phúc thực sự cuống lên.
Nếu như chưa thức tỉnh thì còn đỡ, còn có thể mong mỏi gì đó, đúng không? Nhưng đây là thức tỉnh rồi mà không có năng lực, đây là bi kịch thật sự này!
Điều này có nghĩa là gì? Theo lý luận hiện tại, nó có nghĩa là năng lực của mình đã được cố định rồi, sau khi thức tỉnh lại không có năng lực! Có chết người không cơ chứ? Một tí hy vọng cũng không còn luôn!
"Làm sao đây làm sao đây?" Hồng Tiểu Phúc cuống đến mức đầu đầy mồ hôi lạnh.
Quan trọng nhất là mình không có tí cảm giác nào về thứ này cả.
"Tô Oánh!" Lý Hoằng cuống quýt gọi lớp trưởng, "Ban nãy khi em thức tỉnh như thế nào? Năng lực xuất hiện thế nào?"
Lúc này thực sự chỉ có thể dựa vào Tô Oánh, dù sao trong lớp chỉ mình cô đã thức tỉnh, mà còn vừa mới thức tỉnh xong.
"Ban nãy em..." Tô Oánh nghiền ngẫm thật kĩ, "Em có cảm giác trong đầu mình có một suy nghĩ, là muốn đóng băng thứ gì đó, sau đó hoa tuyết xuất hiện luôn, thầy nhìn này."
Cô nói rồi giơ tay lên lần nữa, lòng bàn tay có một đóa hoa tuyết nhỏ xíu từ từ xoay chuyển, có vẻ việc sử dụng năng lực đối với cô rất đơn giản, không có bất kỳ khó khăn nào.
Trời đất thánh thần ơi gặp quỷ rồi!
Đều là người thức tỉnh mà năng lực của Tô Oánh dễ dàng như ăn cơm uống nước vậy, còn Hồng Tiểu Phúc lại chẳng biết năng lực của mình là gì?!
Sao có thể như vậy được!
"Lẽ nào thiết bị này có vấn đề?" Lý Hoằng nhìn thiết bị kiểm tra trong tay mình, rồi nhìn Hồng Tiểu Phúc, cố gắng an ủi cậu, "Tiểu Phúc, em đừng nóng lòng, nào nào chúng ta kiểm tra lại lần nữa, có lẽ ban nãy xảy ra vấn đề gì đó."
Có thể có khả năng này nên Hồng Tiểu Phúc gật đầu ngay tắp lự, "Vâng ạ."
Vì thế cậu kiểm tra thêm lần nữa, lần này thông tin hiển thị hoàn toàn không thay đổi, "Chúc mừng, bạn đã thức tỉnh, cấp bậc thức tỉnh hiện tại là chuỗi gene LV1, chỉ số cụ thể là 3.666666 phần trăm."
"Không có vấn đề gì mà", Lý Hoằng sờ cằm, "Sáng nay thầy đo là 76, em đừng cuống, đợi thầy kiểm tra thử xem sao."
Lý Hoằng lập tức tự kiểm tra cho mình, quả nhiên, kết quả hiển thị vô cùng bình thường, chỉ số tư chất thức tỉnh là 76, không sai nửa ly.
Hồng Tiểu Phúc bỗng cảm thấy mình không ổn lắm.
Cái quái gì vậy hả thứ này, có cần thiết phải đào hố chôn nhau như vậy không?
Bỗng chốc, học sinh cả lớp không biết phải an ủi Hồng Tiểu Phúc thế nào.
Nếu như nói chỉ số tư chất thức tỉnh chưa đủ, vẫn chưa thức tỉnh được, vậy thì đơn giản rồi, nhưng thức tỉnh rồi mà không có khả năng cụ thể, đây chính là bi kịch thực sự, đến cả hy vọng cũng không còn.
Hồng Tiểu Phúc nhìn thiết bị rồi lại nhìn thầy Lý Hoằng, đột nhiên cậu hít một hơi thật sâu, mỉm cười, "Không sao đâu thầy Lý, không có năng lực thì không có thôi, có thể bây giờ em vẫn chưa khám phá ra, cứ từ từ ạ."
Nhìn nụ cười trên mặt Hồng Tiểu Phúc, thầy Lý Hoằng bỗng thấy sống mũi cay cay.
Đứa bé này thực sự quá lạc quan.
Thức tỉnh rồi mà không có năng lực, điều này nghĩa là gì, cậu biết rõ hơn bất kỳ ai. Nhưng cậu vẫn lạc quan như vậy, đúng là lạc quan đến mức người khác phải đau lòng thay.
"Khụ khụ, Tiểu Phúc à, em đừng cuống", Lý Hoằng vỗ vỗ vai Hồng Tiểu Phúc, "Dù gì năng lực cá nhân của chúng ta có hạn, em về chỗ ngồi đã, đợi kiểm tra xong thầy sẽ phản ánh với lãnh đạo, xem xem cấp trên quyết định thế nào."
Hồng Tiểu Phúc gật đầu ngay, "Dạ vâng, cảm ơn thầy."
Nói rồi cậu quay về chỗ ngồi.
Có một Hồng Tiểu Phúc thức tỉnh rồi mà không thấy năng lực ở đây, chỉ trong chớp mắt, những người có tư chất thức tỉnh khá thấp trong lớp đột nhiên thấy hình như cuộc đời mình chưa đến nỗi bi thảm lắm.
Có thảm nữa cũng đâu thảm bằng Hồng Tiểu Phúc được?
Ít nhiều gì mình vẫn còn hy vọng, chuyện thức tỉnh xảy đến hoặc sớm hoặc muộn, vẫn có hy vọng.
Nhưng nhìn Hồng Tiểu Phúc mà xem, đến cả cơ hội cũng không có. Thức tỉnh mà không có năng lực, đây là chuyện bi thảm cỡ nào chứ?
Nhất thời, các bạn cùng lớp ngồi quanh Hồng Tiểu Phúc đều tới an ủi cậu.
"Tiểu Phúc, cậu đừng đau lòng, có thể năng lực của cậu vẫn chưa thể hiện ra, hoặc là có nguyên nhân gì đó, chúng ta từ từ nghiên cứu."
"Đúng vậy, đúng vậy, anh Phúc, chỉ với thái độ làm người của cậu, không có năng lực cũng không phải sợ, chúng ta bạn bè với nhau, sau này chúng tớ sẽ che chở cậu nhiều hơn. Có đúng không hả lớp trưởng!"
Tô Oánh gật đầu như bổ củi, "Đúng thế, nói không sai! Ai dám bắt nạt Tiểu Phúc, tớ đánh người đó luôn!"
Cô nói rồi dứ dứ nắm đấm trắng trẻo của mình.
Bây giờ cô nói câu này rất tự tin, rất có sức mạnh, dù gì cô cũng người thức tỉnh năng lực băng thuộc hệ nguyên tố, là một trong số những năng lực được quốc gia thừa nhận là có tiềm năng nhất.
Cảm nhận được sự an ủi từ bạn bè, trái tim Hồng Tiểu Phúc cũng ấm áp lên.
Chuyện thức tỉnh rồi mà chưa có năng lực hình như cũng không còn khó chịu đến vậy nữa, Hồng Tiểu Phúc cười khà khà, vuốt vuốt mũi, "Cảm ơn mọi người!"
Học sinh cả lớp nhanh chóng được kiểm tra xong tư chất thức tỉnh, Lý Hoằng không nói năng gì đã ôm thiết bị chạy lên tầng.
Hiển nhiên, thầy cần phải báo ngay chuyện của Hồng Tiểu Phúc với lãnh đạo nhà trường!
"Thầy Lý, chạy đi đâu mà vội vàng thế?" Giáo viên chủ nhiệm Chu Nhan của lớp 12/15 bên cạnh nhìn Lý Hoằng với vẻ kỳ lạ, "Lớp của thầy xảy ra chuyện gì à?"
Chu Nhan là đóa hoa của trường Trung học Phổ thông Thực nghiệm Thẩm Thành, bình thường đối nhân xử thế rất lạc quan và tích cực, hơn nữa cô có gương mặt đẹp, vóc dáng yêu kiều. Trong lễ kỷ niệm hai mươi năm thành lập trường, điệu múa "Cực lạc tịnh thổ*" của cô đã chinh phục được trái tim của biết bao học sinh và giáo viên khác.
(*) Cực lạc tịnh thổ: Tên một bài hát của nhóm nhạc Nhật Bản GARNIDELiA.
"Lớp tôi có hai đứa thức tỉnh", Lý Hoằng vừa đi vừa vội vàng nói, "Nhưng Hồng Tiểu Phúc thức tỉnh rồi mà không có năng lực gì, tôi phải nhanh chóng đi xin chỉ thị."
Chu Nhan nghe vậy mà kinh ngạc, "Hả?! Chính là cái cậu linh vật may mắn của lớp thầy đúng không? Sao mà thảm tới vậy? Đợi chút, tôi cũng muốn đi!"