Là một người xuất thân từ gia tộc Đại Lãnh chúa, Natasha đã nhìn rõ xã hội này.
Cô đã thấy qua quá nhiều kẻ giả nhân giả nghĩa, khẩu Phật tâm xà, bề ngoài tỏ ra như một người chính trực thế nhưng bên trong lại thâm hiểm, xu nịnh.
Cho nên dù thế nào cô cũng không dám tin sự lương thiện mà Hồng Tiểu Phúc thể hiện ra.
Cô tuyệt đối sẽ không tin trong vũ trụ này còn có người như thế, mặc dù không thừa nhận, thế nhưng người có thể kiếm được ba mươi nghìn tỉ trong ba tháng thì sao có thể là một người lương thiện được chứ.
"Cảm ơn!" Natasha càng cảm thấy Hồng Tiểu Phúc như đang giả vờ, cho nên cô thẳng thắn đoạt lấy chiếc bánh mì kia, ăn từng miếng to một.
Hồng Tiểu Phúc nhìn cô, cười cười, sau đó nói: "Chậm thôi, đừng để mắc nghẹn, nếu không đủ chỗ tôi vẫn còn mà. Đúng rồi, Triệu Minh, cậu có nước không? Cho cậu ấy uống một chút đi."