Muster ngủ mà giấc ngủ cứ trằn trọc, chập chờn.
Sau khi ăn món ăn do đầu bếp bên Hồng Tiểu Phúc mang tới làm, bây giờ trong đầu ông chỉ còn suy nghĩ "Sau này phải làm sao bây giờ? Còn tiếp tục như vậy sau này sẽ chết đói mất."
Thực sự không còn cách nào khác, lời bà lão Tử Ngọc kia nói không hề khoa trương chút nào, thức ăn của tộc Hoàng Minh thực sự quá ngon...
Hơn nữa những món ăn hôm nay mới chỉ chiếm một phần nghìn trong tổng số các món ăn của bọn họ...
Một phần nghìn!
Ông trời ơi, trong nháy mắt Muster cảm thấy, nửa đời sau ngoài buôn bán ra ông đã có thêm sở thích mới!
"Ừm, chờ ngày mai qua chỗ bọn họ nhất định phải mua một đội đầu bếp về." Muster nằm trên giường lớn mềm mại làm từ lông hổ trắng nhìn lên trần nhà: "Như vậy mới có thể xứng với thân phận của ta, nếu không sau này quay về dùng những món ăn thông thường để tiếp khách thì quá tầm thường rồi."
Muster trằn trọc, chỉ trong chốc lát...
Lại đói.