Nhìn bàn tay của Hồng Tiểu Phúc, nghe câu nói của cậu, nói thật lòng, bây giờ Tam Ảnh chỉ hận không thể khiến cậu thịt nát xương tan!
Từ khi họ thành danh tới nay, có ai dám nói chuyện với họ như thế đâu!
Thế mà hôm nay thằng nhóc kia dám làm chuyện đó, đây là hành động sỉ nhục nhân cách của bọn họ, là sự chế giễu lớn nhất đối với bọn họ!
"Cái thằng chết tiệt này!" Phong Ảnh tức đến mức nắm đấm cũng run lên: "Nếu không phải có mụ già quái đản Tử Ngọc ở đây, tao chỉ muốn đập chết nó ngay bây giờ thôi!"
"Đừng kích động." Hỏa Ảnh lại khá bình tĩnh, thản nhiên nói: "Thằng nhóc thối tha đó cố ý chọc tức chúng ta, nếu chúng ta ra tay hẳn nó sẽ vui lắm."
Lôi Ảnh ngẫm nghĩ rồi nói: "Chúng ta nên rời khỏi đây thì tốt hơn. Tuy rằng nó không có bất cứ uy hiếp nào đối với chúng ta, nhưng chuyện nó kích động chúng ta bằng lời nói, khiến chúng ta mất mặt, chúng ta không thể bị kích động được."
Ba người đưa mắt nhìn nhau rồi cùng gật đầu.