Bà Tử Ngọc: (,,#゚Д゚)
Bà Tử Ngọc: (;°ロ °)
Bà Tử Ngọc: (#皿´)
Bà Tử Ngọc: ヽ(o皿′o)ノ
"A a a a a a a!" Bà Tử Ngọc hoàn toàn phát điên!
Bao nhiêu món ăn ngon miệng và đẹp mắt được bày trước mắt, thế mà bà lại chưa kịp ăn đã...
Cảm giác ấy như thế nào?
Bà Tử Ngọc từ từ đứng dậy, mặt mũi đen như đáy nồi, bước từng bước từ trong nhà hàng ra bên ngoài.
Sau đó đứng giữa con đường lớn chạy ngang qua nhà hàng.
"Rốt cuộc là ai?" Hai tay của bà Tử Ngọc siết chặt và đan vào nhau ở trước ngực, sau đó bà vung mạnh một cái!
"Ra đây cho ta!"
"Rắc..."
"Rắc..."
Trong không khí vang lên từng hồi âm thanh như tiếng thủy tinh nứt vỡ, quanh đó có người hô lên: "Trời... Trời ơi! Không khí nứt cả ra rồi!"
"Công chúa tham ăn nổi giận rồi! Mọi người mau chạy thôi a a a a!"
Bầu không khí như bị vỡ ra sau cú đấm của bà Tử Ngọc, sau một tiếng "rắc" vang lên, không khí hoàn toàn vỡ nát.
"Uỳnh uỳnh uỳnh..."