Âm thanh kia vang vọng khắp đất trời, tất cả mọi người có mặt tại đó đều nghe thấy âm thanh kia giống như tiếng nói vọng lại từ xa xưa.
Tất cả như nín thở, giữa đất trời, thoáng chốc chỉ còn mỗi tiếng gió nhẹ.
Hồng Tiểu Phúc đứng giữa bầu trời, sững sờ nhìn thanh Hiên Viên Kiếm trước mặt, lúc này đây lòng cậu chấn động vô cùng.
"Ông... Là Hoàng đế Hiên Viên?" Giọng Hồng Tiểu Phúc run run, cậu hỏi: "Là... Tổ tiên của con ư?"
Trên thân thanh Hiên Viên Kiếm phát ra tiếng rồng gừ khẽ, sau đó một giọng nói trầm thấp vang lên: "Đúng vậy đó, con ta. Tất nhiên, có thể đến được trước mặt ta, con là đứa trẻ rất xuất sắc."
Tất cả mọi người có mặt ở đó há hốc miệng thành hình chữ "O".
Hóa ra Hồng Tiểu Phúc là con cháu đời sau của Hoàng đế Hiên Viên? Trời ơi, thông tin này quả thực quá chấn động!
Đó là Hoàng đế Hiên Viên đấy!
Hồng Tiểu Phúc im lặng lắng nghe.
Lúc này cậu đã không thể dùng ngôn từ để bày tỏ suy nghĩ trong lòng nữa.