Nói thực ra, nếu là bình thường, với tính cách của Deedlit và Iruli, căn bản sẽ không có khả năng tiến lên bắt chuyện.
Hôm nay, hai người bọn họ ngửi thấy mùi hương đó, thật sự không chịu được nên giờ mới đi đến hỏi thăm.
Kết quả, đối phương lại cho rằng hai người bọn họ là ăn mày tới xin cơm...
Lật bàn trời ơi!
"Ông anh này." Deedlit cố kìm nén không nổi giận, cẩn thận hỏi: "Chúng tôi có thể hỏi anh... Mua cơm ở đâu được không? Bao nhiêu tiền?"
"Chuyện này à?" Nghe thấy không phải là muốn cướp cơm của mình, lúc này Rhodes mới yên lòng nói: "Ông chủ ở bên trong có bán, tôi còn tưởng gì chứ? Có điều cơm này hơi đắt, năm trăm tinh tệ một bát. Nếu hai người không đủ tiền thì đừng đi vào..."
"Năm trăm tinh tệ!" Iruli nghe xong giá tiền này suýt nữa bị dọa chết: "Cơm gì mà đắt như vậy?"