Đó là một cục đá màu đen cao khoảng nửa thước.
Nhìn thoáng qua thì thấy cục đá đó vô cùng kỳ quái, màu đen kia giống như một cái hố đen, cục đá đặt trên mặt đất không ngừng tỏa ra một luồng khí tức tối gớm ghiếc.
"Tiểu Phúc, cục đá đó trông đáng sợ quá!" Tô Oánh chỉ vừa lướt ngang qua cục đá đó thì đã cảm thấy cả linh hồn mình như sắp bị hút vào, cô vội vàng nhắm chặt mắt lại, nói: "Tớ cảm giác như nó muốn ăn tớ!"
"Đúng là cục đá đó rất quái dị!" Hồng Tiểu Phúc nhíu mày rồi cầm lấy ba lô, nhất thời xông lên muốn bọc cục đá đó lại, nhưng không ngờ đúng lúc này con Chuột Bự vốn luôn vô cùng ngoan ngoãn lại nhe răng với cậu!
"Tiểu Phúc, cậu cẩn thận một chút!" Mấy người Trương Dương đều nhắm chặt mắt, nói: "Rõ ràng cục đá đó có thể làm rối loạn tinh thần con người!"
"Hả?" Hồng Tiểu Phúc nghiêng đầu sang nhìn mọi người rồi hỏi với vẻ kỳ lạ: "Sao tớ không cảm thấy có gì bất ổn nhỉ..."