Lần này Lưu Hoa Quân thật sự lo lắng.
Vừa nhìn đã biết con nhện lớn ở trên mặt đất này không phải thứ đơn giản, bộ giáp xác trên người nó xét từ độ bóng là có thể nhìn ra nó có năng lực phòng ngự cực kỳ cao.
Thật sự không biết rốt cuộc đám nhãi ranh này đã giết chết thứ to lớn này như thế nào nữa.
"Bọn cháu vẫn ổn, không bị thương, rất thuận lợi ạ." Lời nói của Lưu Hoa Quân khiến cho Hồng Tiểu Phúc cảm thấy ấm áp trong lòng. Đây chính là cảm giác có người thân quan tâm, thật tuyệt. Cậu nở nụ cười, nói: "Lần này bọn cháu có tổng cộng mười hai người cùng nhau chiến đấu, quá trình chiến đấu rất thuận lợi, ngay cả một vết thương nhỏ cũng không có."
Thẩm Tiểu Linh ở bên cạnh kéo lấy tay Lưu Hoa Quân, an ủi: "Ông ơi, ông ơi, ông không cần lo lắng cho bọn cháu đâu, thực lực của bọn cháu thật ra cũng không kém như vậy đâu mà, tốt xấu gì chỉ số của cháu cũng là 5.85 cơ đấy."