"Ông ơi!" Hồng Tiểu Phúc và Thẩm Tiểu Linh vui vẻ một lúc lâu, sau đó cậu nhìn Lưu Hoa Quân hỏi: "Còn mấy bạn Triệu Minh và Tô Oánh thì sao ạ? Có thưởng hết chứ ạ?"
"Có hết, có hết!" Lưu Hoa Quân tiếp tục cười nói: "Không chỉ riêng hai đứa, mấy đứa nhỏ kia cũng được thưởng đặc biệt, mấy đứa là một đội mà, lúc bọn ông xem xét tất nhiên sẽ tính luôn phần của tụi nó."
Lưu Hoa Quân nói rất có lý.
Không thể nào không công bằng được.
Nếu như có người ghen tỵ thì lực lượng đó sẽ vô cùng đáng sợ.
"Ha ha ha, để cháu gọi điện thoại cho các cậu ấy!" Hồng Tiểu Phúc vui vẻ đến nỗi tay cầm điện thoại hơi run run. Chuyện này khiến cậu thật sự rất vui.
Mới đầu cậu còn ngủ ở gầm cầu, sau đó gặp được một cô chủ nhà tốt bụng cho bọn họ ở trọ miễn phí, đến bây giờ còn có thể ở cả biệt thự, lại còn là biệt thự trong trấn Đa Phúc nữa, đây giống như một giấc mơ vậy!