Khi Hồng Tiểu Phúc tìm thấy Trương Dương, Trương Dương đang ngồi xổm trong một góc mà khóc như mưa.
Đúng vậy, cậu ta đang khóc nhè, khóc rất thương tâm...
Không thể không nói, hôm nay cậu ta chịu đả kích hơi bị lớn...
Vốn dĩ phần trước rất ổn, chạy một trăm mét, bật nhảy tại chỗ, bật nhảy có chạy đà, phương diện nào cũng là ngôi sao sáng nhất nơi học đường.
Khi ấy nở mày nở mặt quá chừng!
Thế mà sau cùng lại quỳ xuống...
Chắc chắn do Hồng Tiểu Phúc giở trò quỷ rồi! Chắc chắn là cậu ấy! Hôm nay ông coi như rồi đời, nhưng cứ đợi đó, chuyện này chưa xong đâu! Ông không tin là sẽ bị mày đè đầu cưỡi cổ mãi?
Trương Dương càng nghĩ càng cảm thấy căm hận, sau đó nghe thấy một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai, "À ừm... cậu không sao chứ?"
Là Hồng Tiểu Phúc! Tên nhóc này dám tới đây!
Hôm nay bất kể mày nói cái gì, cho dù ông đây phải chết, mà còn là chết đường chết chợ, từ trên khu nhà dạy học nhảy xuống, cũng tuyệt đối không chịu khuất phục đâu!
"Tôi không sao", Trương Dương vội vàng lau nước mắt, quay đầu nhìn Hồng Tiểu Phúc, "Cậu... cậu tới đây làm gì? Cậu vẫn muốn sỉ nhục tôi ư?"
Hồng Tiểu Phúc: "..."
Vấn đề ở chỗ tôi thực sự không nghĩ như vậy, năng lực của tôi tôi cũng không biết quy luật vận hành thế nào mà!
"À ừm... tôi muốn nói là, thực ra tôi cũng không biết chuyện này là thế nào", Hồng Tiểu Phúc nhìn Trương Dương, hơi nghiêng đầu, sau đó đột nhiên đưa tay ra, "Xin lỗi nha, tôi không ngờ mọi chuyện lại thành thế này. Hay là hai chúng ta hòa giải có được không? Thật ra chính tôi cũng không biết tại sao mọi chuyện lại xảy ra như vậy..."
Hồng Tiểu Phúc thực sự không biết, có trời mới biết năng lực kỳ quặc của cậu là thế nào...
"Cậu..." Trương Dương hiển nhiên sững sờ.
Từ biểu cảm của Hồng Tiểu Phúc có thể thấy rằng cậu thực sự không biết chuyện gì đang xảy ra..
Hơn nữa Trương Dương biết con người Hồng Tiểu Phúc, cậu ta là linh vật may mắn của lớp 12/16, từ nhỏ đã không cha không mẹ nhưng nhân phẩm rất tốt, không hề cực đoan, luôn tích cực, cậu ấy nói không biết chắc là thực sự không biết...
Cho nên Trương Dương càng buồn bực hơn...
Muốn hất bàn thế cơ chứ, nếu mày cố tình thì ông đây còn dễ báo thù, chính vì mày không biết mới làm khó nhau chứ! Đến cả thù oán cũng không kết nổi!
Giống như thể Hồng Tiểu Phúc chính là một cục bông có gài kim ở bên trong, nhưng cậu ta không biết bên trong mình có kim hoặc nói cách khác, không biết kim gài ở đâu.
Sau đó mình đấm vào đó, bị thương rồi.
Nhưng Hồng Tiểu Phúc không biết, không phải cậu ấy chủ động...
"Hòa giải là chuyện không thể, cả đời này cũng không thể hòa giải được", Trương Dương hung dữ giơ tay ra, để Hồng Tiểu Phúc kéo mình đứng lên, sau đó nhìn chằm chằm vào cậu ấy, "Cậu cứ đợi đó cho tôi, tôi không tin tôi cứ bị cậu đào hố chôn mãi được! Đợi sau này tôi luyện tập, tra tư liệu, và liều mạng rèn luyện! Xem đến lúc đó cậu còn bắt tôi quỳ được nữa không!"
Hồng Tiểu Phúc sững người, sau đó đột nhiên nở nụ cười rạng rỡ, "Cố gắng nhé, tôi cũng sẽ cố hết sức, chắc chắn không thua kém cậu đâu."
"Bà m* nó chứ", Trương Dương đột nhiên vươn tay quàng cổ Hồng Tiểu Phúc, "Thằng nhóc này, cái năng lực dở người của cậu rốt cuộc từ đâu chui ra thế? Nói cho tôi biết đi, tôi cảm thấy năng lực của cậu đúng là vô địch, m* kiếp quá đỉnh, hoàn toàn không có lý lẽ gì ấy, biết không? Tôi cảm thấy tôi đã đỉnh lắm rồi, kỷ lục thế giới thích phá là phá luôn, thế mà cuối cùng còn quỳ trước mặt cậu..."
Thực ra Hồng Tiểu Phúc cũng bất đắc dĩ, cậu nhún vai, "Tôi cũng không biết nữa, thực ra tôi cũng rất ngưỡng mộ cậu, ít nhất thì năng lực của cậu rất trực quan, nhìn qua là biết ngay người thức tỉnh, được Đại học Thanh Hoa tuyển thẳng. Hầy, còn có tiền trợ cấp ba nghìn tệ mỗi tháng, đến giờ tôi còn không biết liệu có được phê chuẩn nhận tiền trợ cấp hay không..."
Nghe Hồng Tiểu Phúc nói vậy, tâm trạng của Trương Dương tốt lên nhiều.
Nói cũng đúng, thằng này có vẻ sợ bị so sánh.
Mình có thể nào cũng còn đầy đủ ba mẹ, là con cưng trong nhà. Bây giờ mình thức tỉnh rồi, ba mình đối xử với mình càng theo kiểu bảo sao nghe vậy, mình nói muốn có xe là ba hứa mua ngay, chỉ cần lên đại học là có ngay một chiếc Panamera để đi, quá ổn.
Còn Hồng Tiểu Phúc, cậu ta là một cô nhi, còn nuôi thêm em gái.
Chỉ riêng cái ăn cái mặc thôi đã là cả một thử thách, so sánh ra hình như chuyện lúc trước không đáng kể gì nữa!
Cái người Ngô gì gì Ba đó từng nói như thế này: "Đệ à, chút chuyện của em, so với anh, không thể gọi là chuyện được!"*
(*) Câu nói Ngô Tú Ba nói với Hoắc Thiên Lâm trong phim truyền hình "Luật sư ly hôn".
Trương Dương: "..."
Sao tự dưng lại thấy kỳ quặc vậy nhỉ? Sao mình lại là em trai?
"Ôi chao, cậu đừng quá đau lòng", Trương Dương vỗ vỗ lưng Hồng Tiểu Phúc, "Tương lai sáng láng này, tiền đồ rộng mở này, dù gì cậu cũng thức tỉnh rồi, tương lai chắc chắn sẽ có sự phát triển lớn!"
Hai người trước kia cứ như mày sống thì tao chết, sắp đánh nhau đến nơi, ai ngờ chỉ chớp mắt đã quàng vai bá cổ trở về?
Trên đường về, đám học sinh nhìn thấy họ mà như sắp rớt tròng mắt ra ngoài.
"Mau nhìn kìa, mau nhìn kìa, là Trương Dương với Hồng Tiểu Phúc, hai người đó làm hòa rồi?"
"Cầu hôn thành công rồi à? Đòn tạ năm trăm hai mươi cân đấy, lãng mạn quá chừng, mới mẻ quá chừng?!"
"Quá thần kỳ, quá đỉnh cao luôn!"
Đám đông học sinh râm ran bình luận, Trương Dương hung dữ quay đầu lại, "Nhìn cái gì mà nhìn?! Biến đi biến đi, mau biến đi! Nếu không tôi đánh mấy người đấy!" Nói rồi còn dứ dứ nắm đấm!
Đám học sinh bỗng chốc tan tác chim muông.
Nhưng có thể tưởng tượng được, nhóm chat trên Wechat chắc lại sắp nổ tung rồi...
Hồng Tiểu Phúc và Trương Dương nhanh chóng tiến vào phòng làm việc của hiệu trưởng, Tô Oánh cùng Hàn Phòng, Giám đốc Quan đã đợi sẵn ở đó.
Thấy hai người bước vào, Hàn Phong lập tức đứng dậy cười, "Được rồi, mọi người đông đủ rồi. Nào nào nào, mọi người nhận lấy cái này đã."
Nói rồi anh ta phát quyển sổ mà anh ta mang theo cho từng người rồi nói, "Đây là sổ tay rèn luyện thức tỉnh mà chuyên gia của Cục Quản lý Hồ sơ đã nghiên cứu phát triển, trong đó có ghi chép chi tiết cách nâng cao gene thức tỉnh. Quyển sổ tay này rất quan trọng, nó quyết định thành tựu trong tương lai của các bạn, hơn nữa các trường đại học lớn cũng đang quan sát, tiến độ tu luyện sẽ trực tiếp quyết định mức độ được coi trọng của các bạn ở trường sau này."
Nhận lấy Sổ tay rèn luyện người thức tỉnh, Hồng Tiểu Phúc và hai người kia lập tức xem thật kĩ.
Thứ này thực sự rất quan trọng, nói cách khác, tuy rằng bây giờ các trường đại học có chính sách tuyển thẳng người thức tỉnh, nhưng tiến độ tu luyện của người thức tỉnh vẫn rất quan trọng.
Lấy ví dụ như hai người cùng thức tỉnh, chỉ số xấp xỉ nhau, sau đó trong cùng một thời gian, chỉ số của A được nâng lên nhiều hơn B, vậy chắc chắn tư chất của A tốt hơn, trường học tất nhiên cũng muốn đắp tài nguyên lên người A nhiều hơn.
Dù gì cùng là đầu tư tài nguyên, ai cũng hy vọng có thể sản xuất ra nhiều hơn chút, đúng không?
Hồng Tiểu Phúc nhìn nội dung trong sổ tay rèn luyện, đọc nhanh từng hàng chữ.
Vốn dĩ phương pháp tu luyện rất đơn giản, không khác gì mấy so với cách ngồi thiền tu luyện trong phim võ hiệp, cách làm trong đó là yên tĩnh, bình tâm, kết nối với thế giới tự nhiên, hấp thu linh khí trời đất ở mức tối đa, thực ra là hấp thu chất dịch thức tỉnh.
Như vậy có thể khiến chỉ số thức tỉnh của mình không ngừng nâng cao, sau khi đạt đến giới hạn sẽ vượt lên cấp bậc thức tỉnh tiếp theo.
Ba người nhanh chóng xem hết nội dung bên trong quyển sổ tay, Hàn Phong đứng dậy, cười khà khà đưa tay ra, "Được rồi các bạn, công việc của tôi coi như đã hoàn thành, thời gian tới phải xem các bạn nỗ lực thế nào, chúc các bạn may mắn."
Ba người họ lần lượt bắt tay với anh ta, khi bắt tay với Hồng Tiểu Phúc, anh ta run lên rất rõ ràng. Nói thật lòng, lúc đó anh ta hoảng hốt lắm...
May mà không có chuyện gì bất thường xảy ra, Hàn Phong thu tay về, trịnh trọng nói, "Các bạn, tôi sẽ về báo cáo số liệu của các bạn với cấp trên. Mở đầu cho thời đại mới cần sự cố gắng của mỗi cá nhân, đây không phải chuyện của một hai người, mà là chuyện của toàn nhân loại. Cho nên, cố gắng nhé!"