"Tại sao em chỉ là bé cưng?!" Thẩm Tiểu Linh lập tức không làm nữa, túm lấy cánh tay Hồng Tiểu Phúc mà lắc lắc, "Em lợi hại lắm đó anh biết không?! Em cũng có thể chiến đấu!"
Hồng Tiểu Phúc nhìn cô bé: "Em mới mười hai tuổi, chiến đấu kiểu gì được?"
Thẩm Tiểu Linh lập tức bĩu môi: "Mười hai tuổi thì đã làm sao?! Ở thời cổ đại, mười ba tuổi là có thể lấy chồng sinh con rồi. Em sắp tròn mười hai tuổi rồi đấy! Với cả, anh xem, trong hoạt hình mấy người mười hai mười ba tuổi đi chiến đấu rất nhiều đấy thôi?!"
Đám người Tô Oánh: "..."
Tư duy của hai anh em này hình như luôn khiến người khác không đoán được?
Đi chiến đấu và lấy chồng sinh con là hai chuyện có thể so sánh với nhau được à?
"Được rồi được rồi," Hồng Tiểu Phúc vội vàng an ủi cô bé, "Anh sợ em bị thương thôi? Trong đó không phải công viên đâu, đám dã thú kia hung ác lắm!" Sau đó cậu hỏi lại, "À phải rồi, thuốc LV2 anh để lại cho em em đã uống chưa?"