Ở nơi xa, đỉnh Ngọc Phong như một vĩ nhân đứng giữa trời đất, hào quang thánh khiết bao phủ cả ngọn núi Thần Tú. Trái tim kiếm linh mà Minh Triệt dâng hiến cho Ngọc Phong giúp duy trì thần lực của Ngọc Phong, còn thân thể hắn thì lại ở chỗ này. Từ nay trở đi, hắn chính là một người không có trái tim.
Một người không tim à? Lông mày nàng nhíu chặt lại, nàng ôm eo hắn từ phía sau, vùi mặt vào lưng hắn: "Vẫn còn tốt chán, ít nhất chàng cũng không giao ta cho Diệu Nhật."
Minh Triệt phì cười, xoay nàng ra phía trước, nâng mặt nàng lên: "Nàng chắc chắn rằng vì nàng, Diệu Nhật Thần Quân sẽ chịu dâng một nửa thần lực của hắn cho Ngọc Phong, để từ tu vi Thần Quân hạ xuống Nguyên Quân sao?"
Điều này thì thật sự rất khó nói.
Nhớ đến lúc Diệu Nhật bám theo nàng tới tận Thanh Khâu, trong lòng Tiêu Liên Nhi lại thoáng giật thột một cái. Biết đâu từ nay về sau Diệu Nhật sẽ lấy đức trị vì, coi tu vi như gió thoảng mây bay thì sao?