Một trăm linh thạch! Làm việc vặt trả tiền! Với người cùng bàn mà nàng lại tính toán rõ ràng như vậy. Chẳng lẽ hắn không trả nổi một bữa cơm cho nàng hay sao? Chút cảm giác đau lòng và phẫn nộ dâng lên từ đáy lòng. Diệu Nhật nhướng mày kiếm lên, thần quang chưa lộ nhưng khí thế đã tản ra trong chớp mắt.
Toàn thân tên tiểu nhị như bị ngâm trong nước đá, dưới vạt áo sau lưng lòi ra một cái đuôi hồ ly, suýt nữa bị dọa hiện nguyên hình.
Diệu Nhật bỗng giật mình, thu lại khí thế, gượng cười để che giấu: "Chỉ ăn một bữa cơm thế mà lại gặp được chuyện lạ này, haha."
Nửa đoạn đũa ngọc bị ném lên trên bàn: "Ta trả."
Diệu Nhật ném một túi linh thạch ra, lại lấy một đôi đũa mới, cắm cúi ngồi ăn không thèm ngẩng đầu lên.
Tiểu nhị biết hắn là khách quý mới được thành chủ đại nhân mời đi dự tiệc, tu vi cao thâm cũng là chuyện rất bình thường. Gã ta vội vàng lấy túi tiền rồi đi.