Trời đã vào hạ, Tiêu Liên Nhi đứng ở ven rừng cây, thấy ánh nắng nhuốm vàng một mảnh rừng cây. Nàng quay đầu lại, trên bầu trời xa xăm, đám yêu thú đứng lẳng lặng nhìn về phía mình.
Đã có cấm chế, vậy thì không chừng sẽ có cơ quan và trận pháp. Một tay nàng nắm chặt nhánh cây màu xanh, trong lòng bàn tay còn lại thì có một phiến lá bồ đề đang trôi nổi, nàng bước lên con đường nhỏ trong rừng cây.
Cây cỏ xanh biếc ánh lên lên bộ đồ gấm của nàng, khiến con đường nhỏ dưới chân như được nhuộm lên một tầng ánh sáng màu xanh, Tiêu Liên Nhi cúi đầu xuống nhìn, bất giác ngơ ngác: "Tinh khoáng trắng?"