Tiêu Liên Nhi có một giấc mơ rất dài.
Phủ đệ huy hoàng lộng lẫy, mấy người vú già đi tới đi lui, tiếng quần áo sột soạt, không khí thoang thoảng mùi túi thơm. Nàng giống như một hồn phách bay tới bay lui trong nhà, mỗi người thấy "nàng" đều mỉm cười rạng rỡ rồi khom người hành lễ.
Gần cửa sổ bày một cái bàn sơn đen, trên bàn có một cái lư hương bằng đồng mạ vàng. Từng vòng khói hương lượn lờ bay ra từ trong mỏ con hạc. ngưng tụ lại trên không thành một bức tranh núi mây mù màu lam.
Một mỹ nhân mặc hoa phục ngồi trên giường. Gương mặt của bà trông rất quen, như thể đã từng gặp ở đâu đó rồi.
"Khinh Trần." Bà vươn tay về phía nàng, nước mắt rơi ra từ đôi mắt đang lộ ý cười. Lau đi rồi lại tràn ra ngoài.
Tiêu Liên Nhi nhớ ra, đây chính là mẹ nàng. Bà đang gọi nàng trong kiếp trước.