Phía Đông đại lục Thương Lan là biển Thương Lãng mênh mông vô tận, phía Bắc là thế giới băng tuyết không một ngọn cỏ của Bắc Mạc. Phía Tây, qua núi Hắc Ma là sa mạc Qua Bích khô cạn linh khí. Phương Nam, bay qua dãy núi Song Liên nửa tháng thì tới được rừng Nam Hoang.
Không ai biết được tận cùng Bắc Mạc là gì. Từ trước tới nay chưa có bất cứ tu sĩ nào từng bay qua Bắc Mạc, cũng chưa có ai vượt qua khỏi biển Thương Lãng. Người của Ma Môn đã từng thăm dò sa mạc Qua Bích phía Tây, nhưng chỉ tiến lên trước ngàn dặm thì đã không cảm nhận được chút linh khí nào.
Mà rừng Nam Hoang thì là thiên hạ của yêu thú. Từng có tu sĩ trốn thoát khỏi nơi sâu thẳm trong Nam Hoang đã miêu tả lại rằng: "Tất cả cỏ cây đều là yêu quái, yêu thú tu vi Nguyên Anh chẳng biết có đến bao nhiêu."