Minh Triệt khoanh chân ngồi trên mặt đất, đột nhiên có cảm giác thấp hơn Tiêu Liên Nhi một cái đầu. Hai người đảo vị trí, hiện tại người chột dạ lại là hắn, đổi thành hắn sợ bị Tiêu Liên Nhi phát hiện.
Nếu như nàng nhận ra mình thì phải làm sao?
Chính hắn cũng không biết phải làm gì cả.
Cuộc gặp gỡ tốt đẹp đó còn chưa kéo dài quá mười hai canh giờ, thế mà hắn lại có thể nhớ từng câu nói, từng cử chỉ và biểu cảm hôm đó của nàng.
"Huynh đi tìm Dịch Khinh Trần gần năm mươi năm rồi, liệu huynh có phải tìm nàng ấy tận một trăm năm không?"
Minh Triệt nghĩ, lúc nàng nói lời này, trong lòng đã hi vọng mình không tìm thấy nàng.
Thật ra hắn cũng giống như vậy.
Hắn tìm lâu như vậy, còn phái Dư Quang, người đứng đầu Bát Phương Thiên Thần ẩn mình trong Nguyên Đạo Tông mười năm. Hắn tốn nhiều công sức như vậy, khi biết rõ mọi chuyện, hắn lại thà rằng mình không biết gì hết.