Dưới ánh mặt trời rực rỡ, Tiêu Liên Nhi mở mắt ra. Bên phải là kết giới không gian mờ ảo của bí cảnh, bên trái là vách đá màu xanh. Bên cạnh – là ngôi mộ đã xanh cỏ. Phía xa mơ hồ truyền đến tiếng gầm như sấm của thú Hình Thiên.
Tiếng chim hót quanh núi ngày càng vui nhộn. Nghe tiếng thú gầm, nàng không thể nói ra được cảm xúc trong lòng. Từ nay về sau, cũng chỉ có hung thú này làm bạn với nàng mà thôi.
Âm thầm tính ra vị trí thú Hình Thiên gầm thét, Tiêu Liên Nhi nghĩ, chắc có lẽ nó đã bị giam cầm quá lâu rồi nên mới thích thế giới bên ngoài di tích hơn.
Nàng bò ra khỏi đống đất. Chẳng buồn e dè mà phóng thần thức ra, mọi tiếng động trong phạm vi xung quanh đều truyền vào trong não.
Cầm tấm khiên làm bằng gỗ cây Lôi Kiếp chắn ở trước cơ thể, trong miệng ngậm cành cây, tay cầm thanh chủy thủ, Tiêu Liên Nhi men theo khe sâu điên cuồng chạy về phía trước. Dù sao thì chạy vào trong rừng cây ngắt vài phiến lá cây để che đậy cũng còn tốt hơn.
Không có pháp bảo phi hành, nàng thấy bản thân giống như con thỏ trắng lớn, nhảy nhót trên mặt đất tiến về phía trước từng bước một.
Tiêu Liên Nhi nhớ tới mấy tòa lầu các ở bên trong di tích, thầm nghĩ sao lúc đó mình lại không quan sát kĩ hơn xem có treo rèm hay không. Trong lúc suy nghĩ, nàng đã rời khỏi sườn dốc đất đen, nhìn thấy vài cây cổ thụ, nàng thoăn thoắt trèo lên cây, Thủy đao bay ra xoay tròn, ngay lập tức, một cành cây được gọt nhẵn bóng. Nàng sờ lá cây. Phiến lá màu xanh mềm mại đàn hồi, giống như tờ giấy dày, có một mùi hương thanh dịu nhàn nhạt. Lột một mảnh vỏ cây, nàng trùm nó lên người y như đang khoác một cái bao tải.
Nàng vui mừng nhảy xuống cây, chân bất chợt giẫm phải một bộ xương. "Sao mình lại ngu ngốc như vậy chứ!" Tiêu Liên Nhi cười khổ tìm xung quanh, tìm thấy một thanh đao hơi ám mùi tanh và một túi chứa đồ.
Thú Hình Thiên nuốt chửng đệ tử Luyện Khí, thích hút hồn phách rồi nhả thi thể ra. Mùi tanh trên đao hiển nhiên là bị nhiễm hơi thở của thú Hình Thiên, Tiêu Liên Nhi không rảnh rỗi dùng chân khí rửa nó, nhìn một cái liền không quan tâm nữa.
Túi chứa đồ trong tay đã trở thành vật vô chủ, chủ nhân chết đi, thần thức sẽ biến mất. Tiêu Liên Nhi đổ đồ vật ra, chất thành một đống ở trước mặt.
Nàng lục lọi, lôi ra được một bộ tăng bào màu trắng mới tinh, sờ cái đầu trọc lóc của mình: "Thì ra là túi chứa đồ của sư huynh Thiền Ý Môn. Sao lại phù hợp thế này cơ chứ?"
Giật đám lá cây ở trên người xuống, mặc bộ tăng bào vào, cắt một phần ống tay áo, rồi lại cắt đi một đoạn ống quần, buộc đai lưng lại, nàng vô cùng vừa lòng, điều đáng tiếc duy nhất đó là không đi vừa đôi giày.
Trên đường đi, chỉ cần nhìn thấy hài cốt, Tiêu Liên Nhi đều tìm kiếm một lượt. Chưa đến một canh giờ nàng đã tìm được năm sáu túi chứa đồ, giắt hết lên hông. Khi đó, phần lớn đệ tử Luyện Khí đi vào di tích đều sử dụng pháp bảo phi hành. Tiêu Liên Nhi vừa đi vừa nhặt những vũ khí rơi rải rác để thử nghiệm, cuối cùng cũng tìm được một thanh phi kiếm. Đôi chân trần đạp lên phi kiếm, cơ thể hóa thành một luồng ánh sáng bay về phía cổng di tích.
Tiêu Liên Nhi thầm nghĩ, nếu như không thể ra khỏi bí cảnh, nàng vẫn phải tìm một nơi để ẩn nấp. Trong đầu chợt lóe lên sáng kiến, nhớ tới con đường nhỏ xuyên qua núi mà nàng và Minh Triệt từng đi qua.
Vừa ra khỏi cổng di tích thì thú Hình Thiên xông ra, mặt đối mặt với Tiêu Liên Nhi.
Tiếng gầm như sấm rền vang lên, thú Hình Thiên đã phát hiện ra nàng.
"Ăn ta rồi thì ngươi chỉ còn lại một mình thôi đó!" Tiêu Liên Nhi nói rồi tung tấm khiên trong tay ra, đạp lên phi kiếm bay về hướng đỉnh núi tuyết.
Tấm gỗ màu đen bay tới, thú Hình Thiên giơ một ngón tay ra đỡ lấy, giống như đột nhiên hiểu ra, nó gầm lên, đôi chân bật lên bổ nhào về phía Tiêu Liên Nhi.
Cơ thể to lớn vồ đến quấy động cả không khí, một luồng gió mạnh từ trên đỉnh đầu thổi tới, Tiêu Liên Nhi suýt nữa đã bị luồng gió này thổi bay khỏi phi kiếm. Nàng lảo đảo bay đến thung lũng, nhớ lại động tác tay của Minh Triệt ngày hôm đó, tung một chưởng đánh vào vách đá.
Vách đá biến mất, một cánh cửa mang phong cách cổ xưa hiện lên, phi kiếm chở nàng xông thẳng vào bên trong.
"Rầm!" Thú Hình Thiên rơi xuống khe núi, giơ vuốt về phía cánh cổng còn chưa biến mất. Vách núi đổ sụp, làm lộ ra lối vào hang động.
Tiêu Liên Nhi chạy như điên dọc theo bậc thang, thú Hình Thiên ở phía sau lưng vẫn chưa dừng tấn công, dường như nó phát hiện ra trò thú vị nên cứ thế mà đào theo đường động.
Quay đầu lại, Tiêu Liên Nhi phát hiện bậc thang bị những khối đá đã vỡ lấp kín mít, không nhịn được mắng chửi: "Vừa thoát ra khỏi mộ đất đã lại đi vào lăng đá, sao lại đen đủi như thế không biết!"
May mà bậc thang dẫn sâu vào lòng núi, thú Hình Thiên đào được một đoạn mà vẫn không tìm được gì, liền đặt mông ngồi xuống trong khe núi, tựa vào cửa động đờ đẫn không động đậy.
Tiêu Liên Nhi chạy lên bậc đá cuối cùng, trước mặt là một căn phòng làm bằng đá, nàng đứng ở bên cửa, chợt nhớ lại những lời Minh Triệt cầm tay nàng nói ngày hôm đó: "Bàn tay ngọc ngà của tiên tử Nguyên Đạo Tông, vừa mềm vừa mịn, không cầm sẽ rất uổng phí!"
Xung quanh vô cùng tĩnh lặng, dường như chỉ cần thở dài một cái cũng sẽ có tiếng vang. Tiêu Liên Nhi nhặt một bình trà đã vỡ nát từ dưới đất lên: "Thì ra sau khi ta đi, huynh còn nổi giận đùng đùng như vậy! Trước mặt lại không hề nói gì, thật gian xảo!"
"Được rồi, để xem có thu hoạch gì nào! Xem xong rồi lại tìm kiếm lối đi huynh tiến vào di tích."
Nàng đổ toàn bộ đồ vật trong mười mấy túi chứa đồ mà nàng nhặt được ra đất, phân ra từng loại rồi gom lại.
Ở trong túi chứa đồ của nữ đệ tử phái Minh Hương có mấy bộ quần áo. Nàng nhìn lại bộ áo bào trên người mình, sờ cái đầu trọc lốc, cảm thấy mặc áo bào cũng rất thoải mái, thế nên chỉ lấy đôi hài thêu chim loan sặc sỡ đi vào.
Bình ngọc hộp ngọc bên trong túi chứa đồ chất thành một đống lớn. Nàng cũng chẳng buồn lục tìm, gom tất cả lại rồi cất vào trong một chiếc túi chứa đồ.
Quần áo, đan dược, bùa chú cùng với đồ ăn, nước uống và lương khô đều được phân ra thành từng loại rồi cất đi. Tiêu Liên Nhi còn tìm thấy vài cuốn pháp thuật công pháp. Ngày đó, để đối phó với hung thú nên phần lớn pháp bảo pháp khí đều đã bị lấy ra sử dụng cả rồi, bên trong túi chứa đồ gần như chẳng còn món pháp bảo gì nữa, còn có một ít bùa chú chưa dùng hết. Tiến vào kỳ Trúc Cơ thì đã có thể không cần ăn uống, đồ ăn đồ uống và lương khô gần như không còn quan trọng nữa.
Thanh chủy thủ của Minh Triệt rất kỳ lạ, sau khi nàng truyền chân khí vào thì cảm thấy dùng rất gượng gạo. Tiêu Liên Nhi nghĩ thầm, đầu ưng thân rắn, luyện chế kỳ quặc, có lẽ cần có công pháp của Ma Môn mới có thể sử dụng. Nàng lại lấy cành cây xanh kia ra.
Một cảm giác thân thuộc bỗng nhiên xuất hiện, còn chưa lưu lại thần thức mà nàng đã cảm nhận được mối quan hệ giữa bản thân mình và cành cây. Nàng nghĩ tới cành cây nho nhỏ bên trong đan điền, bất giác bật cười: "Tinh hoa của cây Lôi Kiếp lại xuất hiện trong đan điền của ta, thảo nào đã qua một khoảng thời gian dài như vậy, sau khi bị bẻ xuống mà cành cây vẫn không hề héo đi."
Truyền chân khí vào, cành cây liền sáng lên, một tia chớp phóng vụt ra, đánh lên một bên tường đá.
Tiêu Liên Nhi mừng rỡ: "Thú Hình Thiên, ngươi xong đời rồi!"
Nàng vẫn còn nhớ cảnh tượng thú Hình Thiên sợ hãi những tia sét ở triền đất khi đó, phấn khởi cài cành cây vào dây đai lưng.
Với tu vi của đệ tử Luyện Khí thì gần như không thể nào xử lý lối vào đã bị bịt kín kia được. Tiêu Liên Nhi đi lại xung quanh căn phòng đá, dừng lại chỗ bức tường khắc họa cây Lôi Kiếp: "Có lẽ lối đi tiến vào di tích ở phía sau bức tường đá này rồi."
Cây Lôi Kiếp cao ngất, tia sét từ trên không trung phóng thẳng xuống ngọn cây, trong thân cây có khắc một hình trái tim. Từ kẽ tay Tiêu Liên Nhi xuất hiện một sợi chân khí xanh trắng đan xen, chạm vào chỗ lõm ở giữa hình trái tim, vẽ lên.
Trong âm thanh lạch cạch, bức tường đá được kéo lên trên, lộ ra một lối đi.
"Tu vi Luyện Khí của huynh có thể vượt qua, có lẽ ta cũng sẽ không có vấn đề gì." Tiêu Liên Nhi xử lý ổn thỏa túi chứa đồ, tay cầm lấy cành cây bước vào trong.
Bức tường đá ở phía sau rơi xuống, nàng nhìn một lượt, bước từng bước lên bậc thang.
Bên trên bậc thang lại là một căn phòng đá khác, thiết kế theo hình lục giác. Mỗi một bức tường đều có một cánh cửa đá. Tiêu Liên Nhi chạm nhẹ, ở đầu ngón tay không hề có một chút bụi nào. Nàng thì thầm: "Minh Triệt, rốt cuộc cánh cửa huynh mở ra là cái nào?"
Xung quanh cánh cửa bằng đá khảm nạm bảo thạch, chạm khắc những hoa văn mang phong cách cổ xưa. Kiếp trước Tiêu Liên Nhi từng tới rất nhiều vùng đất nguy hiểm để tìm kiếm bảo vật nên ánh mắt rất sắc bén, rất nhanh đã phát hiện ra sự khác nhau của hoa văn.
Hoa văn trên một trong những cánh cửa đá khắc hình cây cối, nàng giơ tay định đẩy ra, sau đó liền dừng lại: "Ta vội vàng muốn ra ngoài như vậy làm gì chứ? Chơi trốn tìm với thú Hình Thiên à? Còn rất nhiều thời gian, dù sao bây giờ cũng không thể thoát ra được."
Nàng tùy ý đẩy một cánh cửa khác, một căn phòng rộng rãi xuất hiện trong tầm mắt, một dãy giá sách được đặt dọc theo bức tường, chính giữa là một chiếc bàn đọc sách làm từ bạch ngọc, nhìn qua có vẻ giống một thư phòng. Nàng tùy tiện lấy một bọc bánh mì từ trong túi chứa đồ ra, coi nó như ám khí mà vứt vào bên trong.
Một màn sáng xuất hiện, vừa vặn che đi giá sách, lại là cấm chế.
Tiêu Liên Nhi cảm thấy thú vị: "Nơi chứa sách của hung thần Thượng Tiên giới có món đồ tốt gì đây?"
Nàng đi vào bên trong.
Bước gần lại, nàng mới phát hiện giá sách hoàn toàn trống trơn. Chắc hẳn là khi cơn lốc chia tách Thượng Hạ Tiên giới, chủ nhân đã thu dọn mang đi rồi. Nàng đi đến phía trước bàn đọc sách, ở trên mặt bàn bày một bức tranh đang vẽ dở.
Đỉnh núi tuyết, cung điện, vườn hoa, đình đài lầu các.
Dòng suối chảy róc rách, hoa cỏ cây cối hiện lên rõ nét.
"Một bức tranh toàn cảnh Vườn hoa Tiểu Thiên Thần!" Tiêu Liên Nhi liếc mắt liền nhận ra.
Nàng chậm rãi nhìn ngắm bức tranh, nhìn thấy một rừng cây Lôi Kiếp đen kịt, vô vàn những tia sét đánh xuống cây Lôi Kiếp. Những cây Lôi Kiếp lớn đến mức cần vài người mới ôm xuể đứng dưới sấm chớp, thân cây lấp lóa vòng ánh sáng màu xanh.
Tiêu Liên Nhi hiểu ra: "Thì ra thứ Minh Triệt muốn không phải là cây Lôi Kiếp, mà là tâm cây."
Hiển nhiên, bí cảnh bắt đầu bị chia tách từ khu vực giáp ranh với rừng cây Lôi Kiếp, sau khi hình thành mảnh vỡ không gian liền trôi nổi trong Hư Không. Vườn hoa Tiểu Thiên Thần tồn tại trong bí cảnh hiện giờ chỉ có một phần của cửa lớn cung điện nằm ở gần đỉnh núi tuyết.
Một góc khác của vườn hoa là một quảng trường, ở giữa quảng trường có dựng một cột đá vô cùng to lớn, thú Hình Thiên bị trói bởi dây xích sắt, cấm chế bị phá vỡ, thú Hình Thiên thoát khỏi xích sắt chạy đi.
"Là một con thú mà lại bị xích như một con chó trông coi vườn hoa, đến đầu cũng bị chặt mất, thật đáng thương. Phòng luyện đan!"
Tầm mắt của Tiêu Liên Nhi dừng lại ở một căn phòng đá ở trong lòng núi tuyết. Nàng nhớ Minh Triệt từng nói, ở đây có một phòng luyện đan của hung thần thượng cổ. Nàng ước đoán vị trí, cất bức tranh đi, rời khỏi thư phòng. Nghĩ đến vị trí của phòng luyện đan, nàng liền đẩy cánh cửa ra.
Thần thức thăm dò vào trong, phòng luyện đan được bày biện đơn giản, chính giữa đặt một lò luyện đan khổng lồ cao hai trượng, trên các giá treo ở xung quanh đặt rất nhiều loại hộp ngọc, bình ngọc đựng linh thảo.
Không hề cảm nhận được bất kỳ cấm chế nào, Tiêu Liên Nhi liền bước vào.
"Lò luyện Thiên Địa!" Nàng nhìn những dòng chữ cổ được khắc ở trên lò luyện đan, bật cười nghĩ, quả nhiên là vị hung thần dám khiêu khích Thần Quân của Tiên giới. Xây dựng Vườn hoa Thiên giới, đến cả tên lò luyện đan mà bản thân sử dụng cũng ngang ngược như vậy.
"Nếu như ta có thể luyện đan thì tốt rồi, đáng tiếc không thể sinh ra đan hỏa. Rốt cuộc làm thế nào mà vị đan sư cấp chín với thể chất hệ Thủy thuần khiết nhất của Ma Môn đó có thể luyện đan được vậy, thật là kỳ diệu." Sau khi Tiêu Liên Nhi sống lại, nỗi nuối tiếc lớn nhất chính là không thể luyện đan.
"Ai nói luyện đan cần phải có đan hỏa nào?"
Một tiếng nói bỗng vang lên.
Tiêu Liên Nhi giật mình: "Ai đó?"
Lò luyện đan chợt có sự biến đổi, một khuôn mặt hiện ra trên thân lò: "Để ta dạy ngươi."
Tiêu Liên Nhi quan sát khuôn mặt đó, nhào qua: "Minh Triệt? Sao huynh lại ở đây?"