Tiêu Liên Nhi vén rèm bước vào lều, hiếu kỳ nhìn ba người đang mặc trang phục đệ tử của Vạn Thú Môn. Nàng hành lễ với Thạch Thanh Phong và Lưu Nguyên trước: "Tham kiến hai vị sư huynh."
Giọng nói uyển chuyển, trong trẻo.
Ba đệ tử Vạn Thú Môn thoáng giật mình, không ngờ người tới lại là một tiểu sư muội yếu đuối xinh đẹp như vậy. Một cây trâm tím nhạt trong suốt cài trên mái tóc dài, ánh nắng lung linh hắt lên khuôn mặt nhỏ nhắn, tựa những bông tuyết nhẹ vương trên nhụy hoa, chỉ cần một hơi thở khẽ khàng cũng đủ làm chúng lập tức tan biến.
Lưu Nguyên đảo mắt nhìn từ túi chứa đồ bên hông nàng đến chiếc vòng gỗ đen trên tay nàng.
Trong mắt Thạch Thanh Phong tràn ngập vui mừng, nhẹ nhõm như trút được gánh nặng: "Sư muội, đây là ba vị sư huynh của Vạn Thú Môn."
"Xin chào các sư huynh." Tiêu Liên Nhi hành lễ với ba đệ tử.
Mấy người Vạn Thú Môn liếc nhìn nhau đầy vẻ lúng túng, đáp lễ xong, giọng điệu đầy vẻ áy náy: "Chúng ta nhận được tin đệ tử Ngô Bằng bên ta tìm được một bảo vật, xong lại… xảy ra xích mích với sư muội. Hiện giờ chúng ta không rõ tung tích của Ngô Bằng, cho nên, không thể không đến kiểm chứng lại với sư muội."
Bọn họ không nói nặng một câu nào, khác xa vẻ hùng hùng hổ hổ khi vừa mới tới. Lưu Nguyên và Thạch Thanh Phong đều hơi kinh ngạc.
Hư Cốc cướp lời nói: "Vị sư huynh kia của quý môn có tu vi thế nào? Tiểu sư tổ của ta chỉ mới ở Luyện Khí tầng bảy mà thôi. Tu vi của hắn thấp hơn tiểu sư tổ của ta sao?"
Tiêu Liên Nhi cũng nhẹ nhàng nói: "Ta lúc nào cũng ở cạnh sư chất của mình. Sáng nay đệ tử quý môn nhìn thấy tín hiệu nên đã đi lên trên đỉnh núi tuyết, còn ta vì tu vi thấp, không muốn mạo hiểm vào di tích nên ở lại dưới núi hái linh thảo. Chúng ta tách ra chỉ mới khoảng hai canh giờ. Không biết vị sư huynh Ngô Bằng kia của quý môn mất tích từ lúc nào?"
Ba vị đệ tử của Vạn Thú Môn cười gượng. Ngô Bằng đã tu đến Luyện Khí tầng chín viên mãn, tính cách lại ranh ma. Chẳng ai tin là hắn bị một nữ đệ tử Luyện Khí tầng bảy hãm hại cả. Bọn họ cũng không phải đang lo lắng chuyện sống chết của Ngô Bằng mà chỉ là hứng thú với chuyện hắn tìm được bảo vật. Bây giờ thấy Tiêu Liên Nhi chỉ là một tiểu cô nương yếu đuối, có khi chính tên Ngô Bằng kia thấy người ta đi một mình nên nổi lòng háo sắc, cố ý đùa giỡn ấy chứ.
"Sư muội đừng để bụng. Ngô Bằng xưa nay thích tự tung tự tác, vừa vào bí cảnh đã tách ra khỏi đồng môn. Dù sao chúng ta cũng là người cùng môn phái, nhận được tin tức cũng chỉ muốn đến đây để xác nhận mà thôi."
"Ba vị sư huynh chỉ là lo lắng cho đồng môn, làm vậy cũng là đúng trách nhiệm. Liên Nhi cũng chỉ mất vài câu xác nhận mà thôi. Mong rằng sư huynh Ngô Bằng sẽ sớm liên lạc được với đồng môn." Tiêu Liên Nhi thở phào trong lòng, nở nụ cười nhẹ nhàng.
Lưu Nguyên xen lời: "Nếu ba vị cũng không biết người mật báo là ai, sao có thể tùy tiện tin lời như vậy? Ta đoán có lẽ mấy vị chỉ sốt ruột chuyện Ngô sư huynh tìm được bảo vật thôi đúng không? Liên Nhi sư muội đã nói là không quen biết Ngô sư huynh, các vị ắt hẳn cũng nửa tin nửa ngờ. Trước mắt quan trọng nhất vẫn là chuyện tấn công vòng phòng ngự của di tích. Đợi đến lúc ra khỏi bí cảnh, đến trước mặt các vị trưởng lão Nguyên Anh của bảy tông môn, chuyện ai đúng ai sai tự nhiên sẽ sáng tỏ. Ba vị sư huynh nghĩ sao?"
Ba đệ tử Vạn Thú Môn bèn nói: "Lưu sư huynh nói có lý. Chúng ta xin cáo từ."
Đệ tử Vạn Thú Môn vừa rời đi, Tiêu Liên Nhi cũng định dẫn theo Hư Cốc đi luôn.
Lưu Nguyên động thân, nhoáng một cái đã ở trước mặt hai người: "Cho dù sư muội có quen biết vị đệ tử của Vạn Thú Môn kia thật hay không, muội vẫn nên ở lại doanh trại trên núi tuyết thì tốt hơn."
Hư Cốc chế giễu: "Tiểu sư tổ đã nói là không quen biết cái tên Ngô Bằng đó rồi, hình như Lưu sư huynh vẫn không tin thì phải? Chẳng lẽ trong lòng huynh vẫn canh cánh chuyện Ngô Bằng tìm thấy bảo vật hay sao?"
"Lưu sư huynh cũng chỉ lo lắng cho an toàn của các ngươi thôi. Dù người của Vạn Thú Môn đã nói tin muội, nhưng ngộ nhỡ khi sư muội rời khỏi doanh trại xuống núi, bọn họ lại bắt cóc ép cung sư muội thì sao? Đệ tử Vạn Thú Môn giỏi nhất là chuyện điều khiển thú và nuôi trùng. Lỡ làm sư muội bị thương thì cũng khó mà ăn nói với Thanh Phong trưởng lão đúng không?" Lãnh Quyền đứng bên cạnh nói đế thêm.
Tiêu Liên Nhi bực mình, trong tay nàng xuất hiện một lưỡi phi đao trong suốt xoay tròn: "Xem ra, hôm nay các vị sư huynh muốn ta và Hư Cốc phải ra tay đúng không?"
"Liên Nhi!" Thạch Thanh Phong quát nàng một tiếng, rồi quay ra nói với mấy người kia, "Ta bảo đảm sư muội sẽ ở lại doanh trại trên núi tuyết. Các người ra ngoài trước đi, ta sẽ khuyên bảo muội ấy."
Lưu Nguyên cười nhạt nói với Thạch Thanh Phong: "Thạch sư huynh, huynh là đệ tử chân truyền của chưởng giáo đạo quân. Một trăm đệ tử Nguyên Đạo Tông ở đây đều lấy huynh làm gương, đều đang dõi theo huynh đấy."
Hắn ta trao đổi ánh mắt với Lãnh Quyền rồi bọn họ nghênh ngang rời đi.
"Hư Cốc sư đệ, đệ… Có thể cho ta nói riêng mấy câu với Liên Nhi được không?" Thạch Thanh Phong lịch sự hỏi.
Hư Cốc lại không thèm nghe: "Thạch sư huynh đúng là chuyên quyền nhỉ, không hổ là đệ tử chân truyền của chưởng môn đạo quân. Còn đòi quản cả đệ tử điện Dao Quang. Tiểu sư tổ, chúng ta đi."
"Hư Cốc, ngươi đi ra ngoài trước đi. Ta cũng có chuyện cần nói với Thạch sư huynh." Tiêu Liên Nhi rũ mắt xuống.
"Thế cũng được, con ở bên ngoài đợi người. Có chuyện gì thì gọi con."
Đám người trong lều cũng rời đi, Thạch Thanh Phong bày một cấm chế, đến lúc chắc chắn rằng không ai có thể nghe lén hai người nói chuyện mới thấp giọng nói: "Ta biết trong thời gian muội và Hư Cốc không ở cạnh nhau, nhất định là đã có chuyện khác xảy ra. Nếu muội thật sự đã cướp bảo vật của Ngô Bằng, ta sẽ cất giấu giúp muội, lúc nào ra khỏi bí cảnh, ta nhất định sẽ trả cho muội. Sư tôn… sư tôn có cho ta một chiếc vòng ngọc chứa đồ. Người sẽ không để ai lục soát ra đâu."
Tiêu Liên Nhi ngẩng đầu, nàng biết Thạch Thanh Phong cực kỳ thông minh. Hắn có thể đoán được mình tách khỏi Hư Cốc trong hai canh giờ, chắc chắn sẽ không chỉ là một mình đi hái linh thảo. Nàng cũng biết, hắn thật lòng muốn giúp mình.
"Thạch sư huynh, ta không giết Ngô Bằng, càng không cướp bảo vật của hắn. Cảm ơn huynh, nhưng ta và Hư Cốc không muốn mạo hiểm ở lại núi tuyết. Ta cáo từ!"
"Liên Nhi!" Thạch Thanh Phong hít một hơi thật sâu rồi nói, "Được thôi, coi như muội không sợ đệ tử của Vạn Thú Môn đến tìm muội gây phiền phức thì muội cũng không thể rời khỏi doanh trại của Nguyên Đạo Tông trên núi tuyết. Liên Nhi, ta cũng chỉ muốn tốt cho muội. Muội có trách ta không quan tâm đến ý nguyện của muội thì ta cũng không thể để muội gặp nguy hiểm được. Ở lại doanh trại đi, ở lại nơi ta có thể nhìn thấy muội. Ra khỏi bí cảnh, muội muốn phạt ta thế nào cũng được!"
Nghe lời hắn nói, trong lòng Tiêu Liên Nhi bỗng hoảng loạn. Nàng biết Thạch Thanh Phong thật sự có lòng tốt, nhưng tốt quá mức như vậy thì nàng không chịu nổi. Nàng đột nhiên ngẩng đầu nhìn Thạch Thanh Phong, ép buộc: "Huynh ỷ vào việc mình có tu vi cao, pháp thuật mạnh thì cho rằng nhốt ta lại trên núi là tốt cho ta sao? Ta nói không được tấn công di tích, các huynh lại vì lòng tham mà không thèm nghe. Ta muốn giữ mạng nên mới xuống núi, huynh cũng không thèm coi ra gì. Huynh luôn tự cho mình là đúng, chuyện gì cũng vì muốn tốt cho ta. Huynh đã bao giờ hỏi xem ta có cần huynh làm thế không? Có thích huynh làm vậy không?"
"Ta biết muội không thích! Nhưng ta không thể thả muội đi!" Thạch Thanh Phong nhẫn nhịn, nhẹ giọng nói: "Ta thật sự lo lắng cho muội. Ở lại doanh trại đi, nhỡ có chuyện nguy hiểm thì đến lúc đó ta còn có thể ở bên bảo vệ cho muội."
"Ta không cần!" Tiêu Liên Nhi thấy Thạch Thanh Phong cứ dấm dẳng mãi không thôi, tâm trạng của nàng bây giờ là chỉ muốn dùng Liệt Hỏa Đao chém đứt tơ tình của hắn. Giọng điệu của nàng cũng trở nên gay gắt, "Huynh đang nhường nhịn ta đúng không? Huynh không cần nhường nhịn gì hết. Là ta không biết điều, là ta không hiểu tấm lòng của huynh!"
Nàng quay người rời đi. Thạch Thanh Phong vội kéo tay nàng lại: "Ta thích muội."
Khuôn mặt hoàn mỹ tựa bạch ngọc của hắn bỗng đỏ lên, ánh mắt ngại ngùng không dám nhìn nàng, hàng mi dài khẽ run. Không gian yên lặng đến nỗi Tiêu Liên Nhi tưởng như nghe được tiếng chuông gió trên hồ Trừng Tâm.
"Lúc nào ta cũng nhớ đến dáng vẻ vui mừng khi nhảy khỏi võ đài của muội. Dù cho ta làm cách nào cũng không thể quên được dáng vẻ ấy."
"Nếu như, trong bốn năm luôn luôn nghĩ đến một người, thậm chí giờ giờ khắc khắc đều muốn gặp nàng ấy, bảo vệ nàng ấy, có phải là ta đã thích nàng ấy rồi không?"
Hắn thấy nàng nhấc tay lên, đặt lên tay hắn. Tim hắn đập mạnh dữ dội, đến mức hắn không thể nghe được âm thanh nào khác.
Thế nhưng, Tiêu Liên Nhi không nắm lấy tay hắn mà lại gạt nhẹ ra như đang phủi bụi trên áo, tuy nhẹ mà đầy kiên quyết. Chút ít sức lực kia của nàng bỗng nặng tựa núi, tay hắn vô lực trượt xuống.
"Tiêu Minh Y tát ta một cái, nàng ta cũng là người đã mật báo với Vạn Thú Môn. Đã bốn năm rồi mà nàng ta vẫn chỉ muốn ta chết quách đi. Huynh chỉ cảm thấy nàng ta tâm tính nhỏ nhen nên mới gây sự như thế. Huynh biết thừa là ta không hề yếu đuối hiền lành như vẻ bề ngoài. Nhưng huynh sẵn sàng tha thứ cho ta, huynh cảm thấy ta có nỗi khổ tâm, huynh định thay ta giấu giếm. Thạch sư huynh, huynh là người tốt. Huynh là một người khiêm tốn có thể nhường nhịn tất cả mọi người. Thế nhưng ta sẽ không thích huynh, vĩnh viễn sẽ không thích huynh."
Hắn lại nắm lấy cổ tay nàng một lần nữa.
Tiêu Liên Nhi bình thản nhìn thẳng vào hắn.
Mặt hắn bỗng tái nhợt, đôi mắt như đen hơn, yết hầu trượt lên xuống: "Xin lỗi muội!"
Một luồng chân khí bỗng nhiên xông vào kinh mạch của nàng, Tiêu Liên Nhi không sao ngờ được Thạch Thanh Phong lại dám ra tay phong bế kinh mạch của mình. Cả người nàng mềm nhũn, ngã xuống.
Thạch Thanh Phong đỡ lấy nàng, bế nàng đặt lên giường rồi xoay người đi ra ngoài.
Hư Cốc thấy Thạch Thanh Phong đi ra, bước tới lườm hắn: "Tiểu sư tổ của ta đâu?"
Thạch Thanh Phong thở dài: "Đệ đi vào đi."
Hư Cốc liếc hắn một cái, vén rèm lên đi vào thì thấy Tiêu Liên Nhi đang nằm trên giường.
Bỗng mấy tia sáng lóe lên, Hư Cốc kinh hãi quay đầu thì chỉ thấy một tấm lưới màu xanh thẳm ập tới, nhốt hắn cùng Tiêu Liên Nhi lại bên trong. Hắn đánh ra một chưởng, lại bị tấm lưới mềm hất về.
"Đợi đến lúc không còn nguy hiểm, ta sẽ thả hai người đi! Đây là pháp bảo phòng thân mà sư tôn ban cho ta, ta sẽ không hại hai người." Thạch Thanh Phong đi vào trong lều, quăng vài trận cờ trong tay xuống đất, cả không gian chợt rung chuyển, hai người cùng với tấm lưới liền biến mất không còn dấu vết.
Thạch Thanh Phong ra dấu vào khoảng không sau lưng, tiếng mắng chửi của Hư Cốc bên trong tấm lưới xanh thẳm đột nhiên im bặt. Hắn nhìn chiếc váy trắng rơi từ trên giường xuống đất, ánh mắt chán nản, vung tay áo khôi phục nguyên trạng.
Lan Hàn Tinh trong thân thể chậm rãi chuyển động, một lát sau đã đả thông kinh mạch bị phong bế.
"Tiểu sư tổ, người có sao không? Tiểu tử kia dám dùng thủ đoạn gì với người rồi?"
"Ta không sao, chỉ là trúng kế của hắn, kinh mạch bị phong bế mất một lúc." Tiêu Liên Nhi đứng lên, nhận ra hai người đang bị giam trong tấm lưới xanh thẳm. Ngón tay nàng khẽ búng, tấm lưới biến dạng theo. "Lưới Hàn Ngọc Yên? Quả là bảo vật phòng thân tốt."
Hai tay nàng tạo một cái ấn hoa trước ngực, nhẹ nhàng ấn nó lên tấm lưới, cả không gian sáng lên, còn có thể nhìn thấy tình hình bên ngoài.
Hư Cốc phấn khích nói: "Tiểu sư tổ, con không ngờ người có thể phá được tấm lưới này đấy."
"Ngươi không được nói cho ai hết. Ngay cả sư phụ cũng không được nói." Tiêu Liên Nhi nói nghiêm túc. Tấm lưới Hàn Ngọc Yên này là do nàng tìm được ở một di tích thượng cổ, sau đó tặng cho Hàn Tu Văn làm vật phòng thân. Đương nhiên nàng biết cách phá giải nó. Nếu để Hàn Tu Văn phát hiện ra chuyện này, chắc chắn sẽ có phiền phức lớn.
Hư Cốc cũng không nghĩ ngợi gì nhiều, gật đầu liên tục: "Con nhất định sẽ không nói với ai."
Tiêu Liên Nhi trầm ngâm trong chốc lát rồi nói: "Dù sao, chúng ta muốn đi khỏi đây lúc nào cũng được, nhưng giờ có tấm lưới Hàn Ngọc Yên này che chở, có khi còn an toàn hơn là đi ra ngoài. Tạm thời chúng ta ở lại đây thì tốt hơn, xem xem tình hình bên ngoài như thế nào đã."
Mấy ngày liên tiếp, hai người an tĩnh ngồi tu luyện. Bên ngoài người ra kẻ vào, còn nghe thấy Lưu Nguyên hỏi Thạch Thanh Phong về tung tích của hai người, nhưng đều bị đuổi về.
Giữa trưa ngày thứ năm, bên ngoài truyền đến một tiếng nổ lớn, ngay sau đó là tiếng hò reo của các đệ tử.
Trong lòng Tiêu Liên Nhi chợt căng thẳng: "Vòng phòng ngự bị phá rồi!"