Cá Lưu Ly được Thanh Phong trưởng lão phát hiện ra một cách tình cờ. Dùng nước linh tuyền Thương Lan để nấu cá Lưu Ly đã trở thành một trong mười món ăn ngon nhất của đại lục Thương Lan, đây chính là việc mà Thanh Phong trưởng lão đắc ý nhất. Thậm chí, ông còn thấy đắc ý hơn cả việc mới bốn trăm tuổi đã tu luyện đến tầng thứ sáu của Nguyên Anh Trung kỳ.
Ông tìm khắp dãy núi Thanh Mục, mới phát hiện chỉ có duy nhất dòng linh tuyền này có cá Lưu Ly. Ông từng bắt một con mang về nuôi trong linh tuyền trên đỉnh Thiên Khung, nhưng chỉ vài hôm sau đã chết rồi. Không biết nên làm thế nào, nên ông đành phải để linh thú Trường Mi đến trông coi.
Kiếp trước Tiêu Liên Nhi nhỏ tuổi, lại là đệ tử mà Nhược Thủy đạo quân yêu thương nhất. Mấy vị trưởng lão của Nguyên Đạo Tông đều rất yêu quý nàng. Nàng từng rất nhiều lần mang theo rượu ngon đến tìm Trường Mi chơi, nên nàng biết rõ Trường Mi sẽ không làm hại đệ tử của Nguyên Tông môn. Vì vậy, nàng hoàn toàn không lo lắng đến sự an toàn của đám Thạch Thanh Phong.
Trong hồ nước có bày bố một huyễn trận. Trận pháp này là do Nhược Thủy đạo quân tặng cho Thanh Phong trưởng lão. Tiêu Liên Nhi hiểu chuyện nên không bao giờ ỷ vào việc mình hiểu trận pháp mà cố ý ngã vào trong hồ bắt cá của Thanh Phong trưởng lão.
Sau khi rơi vào trong hồ, nàng dễ dàng ra khỏi huyễn trận được bày bố trong nước, tìm được đường đi vào trong.
Có thể không bị huyễn trận vây hãm lại còn tìm được linh tuyền, vụng trộm ăn mất một con cá Lưu Ly. Đó đều là cơ duyên của nàng. Dù Thanh Phong trưởng lão có tức giận thì cũng sẽ không keo kiệt, ông sẽ chỉ coi như nàng có duyên với Tiên môn mà thôi.
Có điều, Thạch Thanh Phong và Vương Đại Long không giữ chân vượn lông trắng được bao lâu. Nàng cần nhanh chóng bắt được một con cá Lưu Ly cho vào nhẫn chứa đồ trước khi vượn lông trắng đến. Đến lúc đó nàng chỉ cần nói là do đói quá nên ăn sống mất một con.
Vừa bước vào đường dẫn, Tiêu Liên Nhi liền vận chân khí đạp chân lao như bay.
Linh khí trong động ngày một dày đặc, làn sương trôi nổi trong không gian thấm ướt đôi má nàng. Tiêu Liên Nhi thoải mái hít thở, bước ra khỏi lối đi đó. Vừa bước chân vào cửa động, nàng liền cảm thấy máu toàn thân mình đều đông cứng lại.
Cửa động rất cao, xung quanh được khảm nạm bảo thạch để chiếu sáng. Ngay chính giữa là một dòng suối chảy vắt ngang tạo thành một hồ nước nhỏ. Cá Lưu Ly được nuôi trong hồ nước này.
Bên bờ hồ nước có bắc một cái nồi, một người đàn ông mặc áo bào màu đen đang bê một cái bát, khoan thai uống canh cá.
Bốn mắt nhìn nhau, Tiêu Liên Nhi nhìn thấy ánh sáng lóe lên trong mắt hắn. Tựa như ánh đao vung lên trong đêm tối, sáng ngời, sắc lạnh, khiến người ta cảm thấy sống lưng lạnh buốt.
Tiêu Liên Nhi có nằm mơ cũng sẽ không ngờ được rằng, chàng trai thuộc Ma Môn nàng gặp trong rừng lần trước lại trốn trong hang động mà Trường Mi luôn trông giữ, ngang nhiên ăn cá uống canh như vậy.
Nên làm thế nào bây giờ? Giả vờ bị ngã vào trong hồ rồi vô tình xông vào đây à? Hay là cải trang thành đệ tử tạp dịch của Thanh Phong trưởng lão, quay về nói cho Trường Mi biết trong động có trộm?
Không đợi Tiêu Linh Nhi suy nghĩ xong, hắn đã vẫy tay với nàng.
Cơ thể giống như bị một bàn tay lôi đi, Tiêu Liên Nhi kêu to một tiếng, bất giác bị kéo qua.
Đôi mày dài gần như nối liền tóc mai, ánh mắt lười nhác vì được ăn no… khuôn mặt của hắn phóng đại trước mắt nàng. Ánh sáng màu xanh nhạt tỏa ra từ bảo thạch vô cùng ấm áp, chiếu xuống khiến cho làn da của hắn trơn bóng như ngà voi, nom vô cùng khôi ngô tuấn tú.
Trong lòng Tiêu Liên Nhi cực kỳ căng thẳng. Nàng dám chắc rằng, khi chàng trai đến từ Ma Môn này muốn đoạt đi tính mạng mình, hắn cũng có thể ra tay một cách đẹp đẽ như vậy.
Lại gặp nha đầu này rồi.
"Gặp nhau ắt có duyên." Hắn múc từ trong nồi ra một bát canh cá, đặt vào tay nàng, lười biếng nói, "Ăn đi. Đây là con cá cuối cùng đấy. Ta ăn no rồi, không ăn thì lãng phí quá."
Tiêu Liên Nhi nghệt ra.
Nàng hoàn toàn không thể ngờ rằng "cơ duyên" mà nàng ấp ủ đã lâu lại rơi vào tay mình theo cách này. Hơn nữa… đây còn là con cá cuối cùng! Thanh Phong trưởng lão mà biết được hẳn sẽ đấm ngực gào khóc mất!
Bên trong chiếc bát ngọc trắng muốt, thịt cá được cắt thành từng khúc màu trắng óng ánh, nhìn như những miếng ngọc bán trong suốt. Nước canh tỏa ra một mùi hương vô cùng đậm đà.
Ăn nó vào, tu vi sẽ có thể tăng lên nhanh chóng. Nhưng hắn là người của Ma Môn, nàng dám ăn đồ ăn của hắn sao?
Đây đã là con cá cuối cùng rồi. Muốn ăn tiếp cũng phải đợi ít nhất vài chục năm nữa trong linh tuyền mới lại xuất hiện cá con. Nàng cũng không kháng cự được sức hấp dẫn của việc nâng cao tu vi, băn khoăn một hồi, cuối cùng đành nuốt nước miếng hỏi: "Trong canh có độc không đó?"
"Phì!" Chàng trai kia nghe vậy thì phì cười.
Trong Ma Môn bất luận là nam hay nữ cũng đều hết sức ưa nhìn. Có thể là do tâm pháp tu luyện không giống nhau, nên họ có vẻ quyến rũ nao lòng hơn người của Đạo Môn nhiều.
Có người đã từng nhận xét rằng, công tử Thương Lan Trúc chỉ cần nở nụ cười dịu dàng thì vẻ đẹp nhẹ nhàng tinh khiết ấy có thể khiến tâm ma của con người hóa thành hư vô. Tiêu Liên Nhi cảm thấy chỉ cần chàng trai Ma Môn trước mặt này cười tươi như vậy thôi thì đã có thể khiến những cô nàng ngây thơ khó lòng thoát khỏi tâm ma rồi.
"Cho một tiểu nha đầu mới đến tầng thứ nhất của kỳ Luyện Khí dùng độc của ta ư, ha ha!"
Ý nghĩa của điệu cười ha ha đó là, ngươi mà xứng chắc? Ngươi cũng có cái diễm phúc đó chắc? Ngươi tưởng độc của ta rẻ chắc? Mẹ kiếp! Tiêu Liên Nhi không thèm nói một lời nào, cầm bát uống cạn một hơi.
Linh khí ồ ạt dâng trào trong cơ thể
Tiêu Liên Nhi không dám hút chân khí vào trong hạt vừng trước mặt hắn, nhưng lại nghĩ dù sao người này nhìn thấu được tu vi của mình, hắn muốn bóp chết nàng cũng dễ dàng như bóp chết một con kiến vậy, thế thì nàng còn phải sợ cái gì nữa? Chỉ cần tu vi có thể nhanh chóng tăng lên, thành ma theo hắn nàng cũng chẳng tiếc. Còn về Trường Mi đang đến gần... Cá Lưu Ly của Thanh Phong trưởng lão là do người của Ma Môn ăn hết, người phải đau đầu đối phó với Trường Mi cũng là hắn, không phải nàng. Cùng lắm nàng cũng chỉ là bị hắn bắt ép phải ăn con cá cuối cùng mà thôi.
Tiêu Liên Nhi đặt cái bát xuống, xếp bằng đả tọa.
Linh khí trong kinh mạch vận hành một chu thiên, trong canh cá quả nhiên không có độc. Tiêu Liên Nhi yên tâm vận chuyển linh khí.
Chân khí trong đan điền không ngừng tăng lên. Một tiếng lách tách rất nhẹ báo hiệu nàng đã tiến vào kỳ Luyện Khí tầng thứ hai. Linh khí vẫn chưa được hấp thụ hoàn toàn, chân khí lại không ngừng tăng lên, hạt vừng từ từ chuyển động, ngày một lớn hơn. Lại một tiếng lách tách vang lên khi đột phá màn chướng. Cơ thể nàng nhẹ bẫng, mắt và tai như vừa được xé rách lớp giấy phủ mỏng tang, mọi âm thanh rơi vào tai trở nên thật rõ ràng. Sáu giác quan nhanh nhạy hơn, trong bóng tối cũng có thể nhìn thấy mọi vật. Nàng đã tiến vào kỳ Luyện Khí tầng thứ ba.
Linh khí được tạo ra sau khi uống canh cá Lưu Ly gần như đã được hấp thụ hoàn toàn. Tiêu Liên Nhi cũng không thể để ý được xem hạt vừng đã biến thành hình dáng như thế nào nữa, nàng khạc ra một hơi khí bẩn, rồi lui khỏi trạng thái đả tọa.
Vừa mở mắt ra, một dòng nước dội thẳng xuống đầu nàng, tạp chất thanh lọc ra từ cơ thể nàng được gột rửa sạch sẽ. Một luồng khí ấm áp tràn tới, những giọt nước trên người nàng đã được hong khô hẳn, toàn thân sạch sẽ, thoải mái.
Thừa biết là hắn chê mình vừa bẩn vừa hôi nên mới ra tay nhưng Tiêu Liên Nhi vẫn lễ phép nói: "Cảm ơn."
Nhưng câu nói này lại chọc cho hắn cười phá lên: "Đúng là một tiểu nha đầu thú vị. Nhóc tên là gì, năm nay bao nhiêu tuổi?"
Tiêu Liên Nhi liếc nhìn về phía cửa đường dẫn, vẫn chưa nhìn thấy bóng dáng của vượn lông trắng đâu. Nàng biết vừa rồi mình đả tọa thăng cấp ít nhất cũng mất hai canh giờ, Trường Mi không thể không đến đây kiểm tra được. Cách giải thích duy nhất là hắn đã chặn được nó. Điều này cũng có nghĩa là tu vi của hắn ít nhất phải từ Kim Đan Trung kỳ trở lên.
"Ta là... Tiêu Minh Y! Năm nay mười tuổi. Còn ngươi là ai?"
Tiêu Liên Nhi không muốn bị hắn để ý nên thuận mồm nói ra tên của Tiêu Minh Y.
"Tiểu Minh Y, nói cho ta biết, tại sao lần trước nhóc lại không trúng huyễn thuật của ta?"
Tim Tiêu Liên Nhi run lên. Đó là "Ngàn hoa nhập mộng", một trong những bí điển của Ma Môn. Nếu không phải có trí nhớ của đời trước, hơn nữa hắn thi triển thuật pháp rất nhẹ tay, thì chắc chắn nàng không thể tránh thoát được. Nàng chớp mắt, vô tội nhìn hắn: "Huyễn thuật gì cơ?"
Hắn lại gần nàng, nhẹ nhàng nói: "Nhóc không lừa được ta đâu."
Từng từ từng chữ gõ vào tim nàng, hắn khẽ nhếch môi mỉm cười tựa như muôn hoa đua nở.
Tiêu Liên Nhi vô thức nhắm mắt lại.
"Xem kìa, quả nhiên nhóc hiểu." Tay hắn giữ lấy cằm nàng.
Đúng là tu vi thấp thì chỉ có bị bắt nạt. Nàng đành phải mở mắt ra: "Ta có thể không nói được không?"
Hắn buông nàng ra, nở nụ cười nghênh ngang, vẻ lạnh lùng trong mắt hắn khiến Tiêu Liên Nhi dựng hết cả tóc gáy lên.
Không nói, sẽ phải chết.
Tiêu Liên Nhi hiểu ý của hắn.
"Biết tại sao ta nhận ra không?" Hắn khinh miệt nhìn Tiêu Liên Nhi, ánh mắt đó vừa như đang cảm thấy nàng nực cười, vừa như cảm thán nàng thật ngu ngốc biết bao, "Bỗng dưng nhìn thấy có người xuất hiện ở đây, đáng lẽ câu đầu tiên phải hỏi 'Ngươi là ai?' chứ không phải là nghi ngờ ta liệu có bỏ độc vào canh cá không."
Tiêu Liên Nhi thừa nhận, lúc đó nàng đã bị mong muốn nâng cao tu vi làm mờ mắt rồi.
"Hơn nữa, khi nhóc nhìn thấy ta, thái độ của nhóc hệt như nhìn thấy một con yêu thú vậy."
Tâm tư của người này rất cẩn trọng, ánh mắt sắc lẻm, không dễ đánh lừa! Tiêu Liên Nhi chẳng biết phải bao biện thế nào nữa.
"Ta cố ý tung một huyễn thuật ở cửa vào đường dẫn, ngăn lão vượn trắng kia vào đây làm phiền ta hỏi chuyện."
Đệ tử tạp dịch của Nguyên Đạo Tông mà lại có thể thoát khỏi huyễn thuật của hắn, hơn nữa lúc ấy nàng còn chưa có tu vi. Chỉ dựa vào điều này cũng đã đủ cho hắn muốn tìm mọi cách hỏi rõ nguyên nhân rồi.
Thần thức mạnh mẽ, những hiểu biết về tu sĩ Nguyên Anh, hạt vừng trong đan điền, đều là những bí mật mà nàng không thể kể ra được.
Tiêu Liên Nhi hít sâu một hơi: "Mỗi người đều có bí mật của riêng mình, đúng không? Hoặc là ngươi giết ta, hoặc là ta sẽ làm giúp ngươi một việc để bồi thường. Ngươi chọn đi."
Mới mười tuổi, mái tóc vẫn còn tết bím, tu vi vừa mới bước vào kỳ Luyện Khí tầng thứ ba, mà lại có gan mặc cả với hắn ư?
Đã bao nhiêu năm hắn không gặp chuyện thú vị như vậy rồi? Hắn nhìn nàng, cảm thấy có vẻ như mình vừa nghe nhầm: "Nhóc đang uy hiếp ta đấy à? Nhóc tưởng rằng ta không dám giết một con bé chắc?"
Tiêu Linh Nhi cực kỳ nghiêm túc: "Ngươi có bí mật của ngươi, ta cũng có bí mật của ta, ngươi không nói thì ta cũng không hỏi. Ta không muốn nói, ngươi cũng không được hỏi đến. Chẳng phải rất công bằng ư? Tất nhiên, có thể ngươi không cho là vậy, thế thì ngươi cứ giết ta đi. Ta mới bước vào kỳ Luyện Khí tầng thứ ba, đánh không lại ngươi. Ta giúp ngươi làm một chuyện, chẳng qua cũng chỉ vì muốn đền đáp lại bát canh cá của ngươi, và vì ngươi đã canh chừng giúp ta mà thôi."
Giết nàng rồi thì còn gì là thú vị nữa? Bí mật của nàng nào có liên quan gì tới hắn? Cho dù nàng có học được "Ngàn hoa nhập mộng" đi nữa, thì bản thân người quản lý bí điển mới phải đau đầu.
Hắn nhìn nàng hồi lâu, khẽ mỉm cười, nói: "Có vẻ cũng có lý nhỉ? Quyết định vậy đi."
Tiêu Liên Nhi đặt mông ngồi bệt xuống đất.
Nàng không ngại bộc lộ hết nỗi lo sợ của mình. Lồng ngực chàng trai kia thoáng rung lên, bật cười ha ha: "Tiểu Minh Y, ta mắc lừa nhóc rồi. Nhóc thực sự vô cùng sợ chết!"
Nói nhảm! Tính mạng của nàng vô cùng đáng quý, tuyệt đối không thể dễ dàng đánh mất lần nữa.
May mà nàng đặt cược đúng chỗ. Một người có địa vị không thấp ở Ma Môn lại dám mạo hiểm xâm nhập vào Nguyên Đạo Tông liên lạc với gian tế, ắt hẳn có âm mưu. Nửa năm không gặp, hắn vẫn chưa rời khỏi núi Thanh Mục, chứng tỏ chuyện hắn muốn làm vẫn chưa thực hiện được. Trong Nguyên Đạo Tông, chuyện mà gian tế vẫn chưa tra ra, chưa chắc là chuyện nàng không biết. Thêm một người tìm hiểu, sao hắn có thể từ chối được?
"Quyết định rồi đấy nhé. Ta giúp huynh làm một chuyện. Huynh không được hỏi về bí mật của ta nữa. Ta cũng sẽ không hỏi huynh nguyên nhân. Thế nào?"
"Nhóc chắc chắn có thể giúp ta sao?"
"Ta sẽ cố gắng hết sức. Đương nhiên, nếu huynh muốn ta đi giết Thanh Phong trưởng lão, thì ta không làm được đâu."
"Ta sẽ không để nhóc đi giết Thanh Phong trưởng lão. Có điều, ta có thể để nhóc ở cạnh ông ta." Dừng lại một lát, ánh mắt hắn hơi mơ màng, dường như đang nhớ lại chuyện gì đó.
Một lúc sau, hắn mới nói tiếp: "Ta muốn nhóc giúp ta nghe ngóng tin tức của một người."
Tiêu Liên Nhi chớp chớp mắt: "Người nào?"
"Nàng ấy tên là Dịch Khinh Trần."
Tim nàng bất chợt nhói đau. Đau đến mức khiến nàng nhíu chặt mày lại.
"Nàng ấy từng là phu nhân chưởng giáo của các người."
"Nàng ấy mất tích đã mười năm. Có người nói rằng nàng ấy đã hồn phi phách tán, đã chết rồi. Nhưng ta biết, nàng ấy vẫn còn sống."
"Ở lại bên Thanh Phong trưởng lão, có lẽ nhóc sẽ có cơ hội tìm được chút manh mối giúp ta."
"Đừng nhíu mày. Ta đã tìm nàng ấy bốn mươi năm nay rồi. Cho dù nhóc không tìm thấy, ta cũng sẽ không trách nhóc đâu. Nhưng ta muốn nhóc thề trước tâm ma của mình, sẽ nỗ lực hết sức để tìm kiếm, không được vì hiện tại muốn giữ lại mạng nhỏ mà làm việc qua quýt lừa gạt ta."
Giọng nói của hắn khiến trái tim Tiêu Liên Nhi cuộn trào sóng lớn.
Hắn là ai? Tại sao lại muốn tìm mình? Trên đời này, ngoài Hàn Tu Văn, còn có người khác biết Dịch Khinh Trần vẫn chưa chết ư?
Nàng nặng nề hít thở: "Được, ta thề với tâm ma của mình, sẽ có một ngày, ta sẽ giúp ngươi tìm thấy nàng ấy."
Đợi đến khi nàng tu luyện thành công, báo được thù lớn, vạch trần chân tướng cái chết của Dịch Khinh Trần. Đến lúc đó đương nhiên nàng có thể nói rõ cho hắn biết. Tiêu Liên Nhi hoàn toàn không chút áp lực nào khi lập lời thề tâm ma này.
"Nhưng ta nên nói thế nào với Thanh Phong trưởng lão, để ông ấy tin tưởng ta, giữ ta ở lại bên cạnh ông ấy đây?"
Chàng trai đứng dậy, ngón tay vẽ ra một đường, không khí bị bóp méo, xuất hiện một khe nứt không gian: "Nói với ông ấy, ta là Minh Triệt. Là ta đã ăn hết cá Lưu Ly của ông ấy. Đợi một trăm năm sau cá lớn rồi, ta sẽ đến tiếp."
Minh Triệt quay đầu, vứt cho nàng một chiếc nhẫn: "Nếu có tin tức gì thì truyền chân khí vào nó, dùng thần niệm gọi ta, ta sẽ đến chỗ nhóc."
Hắn sải bước vào trong, khe nứt không gian liền đóng lại, hoàn toàn không để lại dấu vết gì.
Tiêu Liên Nhi nhìn chiếc nhẫn trong tay. Chiếc nhẫn này được chế tạo từ hoa Triền Mai màu bạc, thoạt nhìn có vẻ như chỉ là một chiếc nhẫn bạc bình thường, không hề cảm nhận được chút ma khí nào.
Nàng đeo nó vào ngón út rồi ngắm nghía: "Cứ coi như ta nuôi một con rối cao thủ đi. Hôm nào đó ta gặp phải nguy hiểm, sẽ gọi ngươi đến bảo vệ ta. Lời to rồi!"
Chỉ còn một mình trong hang động, nàng mới yên tâm kiểm tra đan điền. Quả nhiên hạt vừng đã lớn lên rồi, giống như một viên trân châu nhỏ vô cùng tròn trịa. Ý nghĩ chợt vụt lên, chân khí bị hút vào bên trong, lưu lại trong đan điền một sợi nhỏ tu vi ở tầng thứ nhất của kỳ Luyện Khí.
"Ngươi nghĩ, liệu tu sĩ Nguyên Anh có thể phát hiện ra sự tồn tại của ngươi không?" Tiêu Liên Nhi dùng thần thức tiếp xúc với nó.
Viên trân châu lơ lửng trong đan điền không động đậy.
Chỉ hi vọng rằng Thanh Phong trưởng lão sẽ không phát hiện ra sự bất thường trong đan điền của nàng.
Cửa động bất chợt vang lên tiếng rú đầy phẫn nộ, rúng động cả bầu trời của vượn lông trắng.
Tiêu Liên Nhi ngã lăn ra đất, giả vờ ngất xỉu.
Trường Mi nhìn cái nồi bị bỏ lại, rồi lại nhìn vào trong linh tuyền, đến một con cá Lưu Ly cũng chẳng còn. Nó tức đến mức đấm ngực bồm bộp, một tay kéo Tiêu Liên Nhi dậy, tay còn lại xách cái nồi, chạy về phía đỉnh Thiên Khung.