Cửa đại điện Bắc Thần, Nhược Thủy dẫn Dịch Khinh Trần bước vào cánh cửa cao hai thước. Ánh sáng mặt trời chiếu từ phía sau tới, kéo dài cái bóng của cô bé mảnh mai thành một hình dài thật dài trên mặt đất. Trong khoảnh khắcác nàng ngẩng đầu tò mò nhìn quanh, đôi mắt bé con sáng lấp lánh. Trái tim Diệu Nhật đột nhiên cuồng loạn lên, hắn nhất thời không thấy rõ được khuôn mặt nàng, chỉ có thể âm thầm thề trong lòng, một đời này ta tới để cưới nàng.
"Khinh Trần à, đây là sư huynh của con, Hàn Tu Văn." Nhược Thủy dịu dàng nói với cô bé.
Diệu Nhật thoáng sững sờ, bỗng kịp phản ứng lại, vội vàng sờ sờ lục lục túi chứa đồ của mình. Sau khi kiểm tra xong, mặt hắn xanh mét lại, toàn là mấy thứ rác rưởi gì thế này?. Những thứ rác rưởi này sao có thể làm quà gặp mặt cho Mộ Tử được chứ? Hắn do dự một chút rồi nói, "Sư muội, hiện giờ sư huynh không có thứ gì tốt cho muội cả. Muội cho sư huynh nợ nhé. Sau này sư huynh sẽ tìm cho muội thứ muội thích."