Dường như tiếng cười của Lâm Thục Nhã đã ảnh hưởng tới tất cả các học sinh khác.
Nghe cô ta nói vậy, mấy học sinh kia cũng cảm thấy lời này có lý.
"Đúng vậy, chỉ giết một con lợn rừng thôi mà, trên thế giới này còn rất nhiều người tài giỏi khác, chúng ta còn trẻ, không thể tự phụ như vậy được!" Một "người hầu" của Lâm Thục Nhã đứng bên cạnh cũng vội vàng lên tiếng hùa theo.
Vân Tiên im lặng nghe Lâm Thục Nhã nói xong một đoạn dài, đặc biệt là câu "Cô nghĩ rằng mình có vô số đàn em là sát thủ hay đặc công bán mạng cho cô" Vân Tiên mới khẽ cười lạnh một tiếng khó có thể nhận ra.
"Cũng không thể nói như vậy được, tôi cảm thấy em gái lớp dưới này thật sự có bản lĩnh, ít nhất em ấy cũng vừa mới giết chết con lợn rừng kia ngay trước mặt mọi người, tôi tin tưởng lời em ấy vừa nói."
Ngay lúc Lâm Thục Nhã đang cảm thấy không phục thì một giọng nữ rất chín chắn vang lên.
Nghe vậy, ngay cả Vân Tiên cũng không khỏi quay đầu lại nhìn.