Giọng nữ trong trẻo như có một ma lực thần kỳ khiến cho hơn mười người nông dân ở đó đều ngơ ngẩn, tất cả vội lùi sang bên cạnh, nhường chỗ cho chủ nhân của giọng nói đó.
Cũng đúng lúc này, một bóng người với thân hình nhỏ bé xuyên qua đám người với tốc độ nhanh như chớp, bóng hình đó xông thẳng về phía con lợn rừng to bằng hai người đàn ông trưởng thành cách đó không xa.
"Trời ạ! Đó là một cô bé! Cô bé kia sẽ chết mất thôi! Chúng ta có nhiều người như vậy mà còn không phải là đối thủ của con lợn rừng kia mà!"
"Cô bé, mau quay lại! Mau quay lại đây!"
Lúc nhìn thấy người vừa lao đến chỉ là một cô bé khoảng tầm mười mấy tuổi, hơn mười nông dân hoảng sợ thét ầm lên.
Từ phía xa, các sĩ quan quân đội và đám người Lãnh Hàn Triết, Lâm Thục Nhã cũng vội vàng chạy đến.
"Điên rồi điên rồi! Em ấy thật sự điên rồi! Cứu người! Mau cùng tôi đi cứu người!" Một sĩ quan huấn luyện thấy rõ tình cảnh bên kia thì dẫn đầu chạy đến.