Nghe Vân Tiên nói xong, rõ ràng mí mắt của Nhã đã giật mạnh một cái.
Nhất là khi bà ta nhìn vào đôi mắt sắc bén ấy của Vân Tiên.
Nhã đanh đá vô cùng nhưng bà ta chưa từng thấy ánh mắt của một cô bé vậy mà có thể toát ra sát ý kinh người đến vậy.
Đôi mắt ấy nhìn chằm chằm Nhã cứ như muốn giết chết bà ta luôn vậy.
Suy cho cùng, Nhã cũng chỉ là một người phụ nữ nhỏ bé ở nước B, bà ta bị ánh mắt của Vân Tiên trừng đến mức giật nảy mình, sau đó bà ta lại vờ như mình không hề sợ hãi, Nhã hắng giọng rồi mới mắng lại Vân Tiên:
"Mày bảo tao buông tay thì tao phải buông chắc? Mày tưởng mà là cái thá gì? Dùng dao, nước sôi và khăn nhà tao mà còn đòi lên mặt hả? Ôi trời ạ, trên đời này sao lại có người không biết xấu hổ như vậy chứ…"
Nhã bắt đầu dùng giọng than khóc thảm thiết gào lớn.
Chợt thấy Vân Tiên ở phía bên kia đã rút dây mây về, cô nhẹ nhàng vung, sợi dây mây này trực tiếp bị Vân Tiên tóm lấy, quất mạnh lên người Nhã.