Tư Lạc bỗng nhiên bật khóc khiến cho Tuyết Ưng lúng túng và bối rối.
Anh luống cuống vươn tay lau nước mắt cho cô.
Nói thật, đây cũng là lần đầu tiên anh lau nước mắt cho con gái.
Trước kia anh vô cùng chán ghét loại con gái hở ra một chút là khóc như vậy.
Chỉ có Tư Lạc mới có thể mang đến cho anh cảm giác khác biệt này.
Không biết tại sao khi nhìn thấy nước mắt của cô rơi, Tuyết Ưng lại cảm thấy bối rối, giống như một thứ gì đó mình yêu quý, trân trọng nhất bỗng nhiên đau lòng, khó chịu.
Hơn nữa, mùi bạc hà thơm mát trên cơ thể của Tư Lạc thoang thoảng phả vào chóp mũi khiến anh cảm thấy, tất cả cảm xúc táo bạo của mình sắp bị "ăn mòn" hết.
Tuyết Ưng không kìm lòng được, vươn tay ra, gỡ bàn tay đang dụi mắt của Tư Lạc, dịu dàng lau đi nước mắt nơi khóe mắt cô.
Thấy Tư Lạc khóc mãi, Tuyết Ưng bối rối nhẹ giọng hỏi: "Sao vậy? Có phải khó chịu ở đâu không?"
Tuyết Ưng vừa hỏi, Tư Lạc lại càng khóc to hơn.