Tư Lạc còn chưa nói hết lời đã bị Tuyết Ưng cắt ngang câu: "Cô sợ tôi à?"
Tuyết Ưng buồn bực mở miệng, vừa hỏi vừa tiến một bước về phía cô.
Tuyết Ưng cảm thấy hiện tại bản thân đang rất nôn nóng, anh thật sự muốn mắng cho cô gái ngốc nghếch đứng trước mặt mình một trận, nhưng cuối cùng lại không nỡ nói gì.
Tư Lạc thấy anh tiến tới thì sợ hãi lui về phía sau một bước, hai tay buông thõng bên hông khẽ nắm lấy ống quần, cô rụt đầu nhìn chằm chằm xuống đất, lí nhí nói: "Không phải!"
"Không phải?" Tuyết Ưng lặp lại một lần nữa, đồng thời càng dựa vào sát người cô hơn, anh vươn tay nâng cằm người đối diện lên, ép cô nhìn thẳng vào mặt mình.
Lúc này đây, Tuyết Ưng đã kề sát vào người của Tư Lạc, thậm chí anh còn có thể ngửi được mùi bạc hà thoang thoảng trên người cô.
Tư Lạc đã sắp phát khóc rồi, cô thật sự rất sợ Tuyết Ưng.
Nhất là vết sẹo dài trên cần cổ của anh.