Người lên tiếng là một chàng trai trông không đến nỗi nào. Người này nói xong thì cúi đầu cài dây áo phao của mình lại.
Chàng trai vừa cài dây áo phao, vừa tiếp tục chém gió: "Nhớ năm đó cậu họ tôi là một cao thủ lái du thuyền, ông ấy còn từng tham gia một giải đua thuyền gì đó lớn lắm đấy! Còn nhận được cả giải thưởng nữa kìa."
Nói tới đây, chàng trai trẻ ngừng lại một lát, càng được thể khoe khoang thêm đôi chút: "Nghỉ hè năm mười sáu tuổi, tôi đến nhà cậu họ ở một thời gian, khi đó, ông đã dạy tôi lái du thuyền, thao tác cũng không quá khó. Chỉ cần một ngày là tôi đã có thể lái được du thuyền đi dạo rồi."
Chàng trai trẻ vô cùng đắc ý, giọng điệu hết sức hưng phấn.
Rõ ràng là đám người Lâm Huệ Nghi đi chung với chàng trai này đã nghe anh ta chém gió quá nhiều thành quen.
Khi tự tâng bốc bản thân mình, anh ta chỉ muốn nhìn thấy sự ngỡ ngàng và kinh ngạc hiện lên trên khuôn mặt của Vân Tiên và Tư Dịch mà thôi.