Cô vừa dứt lời, Tuyết Ưng suýt hụt chân.
Cuối cùng anh ta bám vào Mạc Sâm ở cạnh bên mới có thể đứng vững.
"Khụ khụ!"
Lần đầu tiên Tuyết Ưng nghe được những lời như thế này. Anh ta bị sặc nước bọt phải ho khan hai tiếng.
"Có thể, cậu ta còn vui mừng lắm ấy chứ."
Từ nãy tới giờ Mạc Sâm không nói gì, đột nhiên anh vỗ vai Tuyết Ưng, sau đó cười nói với cô gái.
Nói rồi Mạc Sâm cười nham hiểm, hiếm khi nào mới thấy anh nói đùa như vậy.
Dứt lời, Mạc Sâm gạt tay Tuyết Ưng khỏi vai mình, quay người đi trước với Lâm Vĩ. Vừa đi được một nửa, Mạc Sâm còn để lại cho Tuyết Ưng một câu đầy bối rối.
"Đừng có ức hiếp con gái nhà người ta."
Nói xong, anh nở một nụ cười nham hiểm, không hợp với dáng vẻ điềm tĩnh trước giờ của anh một chút nào.
Sau đó Mạc Sâm và Lâm Vĩ rời đi trước.
Tuyết Ưng đứng đó chỉ muốn bắt hai tên kia lại rồi đánh cho một trận, bọn họ cứ thế bỏ mình lại mà đi!