Thật sự Vân Tiên đã phải chịu một đòn nghiêm trọng, cô rên lên một tiếng nhưng cố không than đau chút nào, cứ như vậy mà đỡ lấy cơ thể của Tần Y Nhu, không để bà bị thương tổn chút nào.
Cảnh tượng này khiến mọi người xung quanh phải ồ lên.
Điều khiến họ xôn xao chính là vì tốc độ chạy của Vân Tiên.
Cô là vận động viên thể thao à! Sao lại có thể lao tới từ nơi xa như vậy.
Hai là, khi nhìn thấy Tần Y Nhu nguy hiểm, thậm chí Vân Tiên còn không nghĩ gì nhiều, nếu mình chịu một đòn nặng nề như thế hậu quả sẽ ra sao.
Cô lao lên không hề do dự, lấy cơ thể mình làm đệm thịt để giúp Tần Y Nhu may mắn thoát khỏi kiếp nạn.
Cần phải giỏi như thế nào và ý chí mạnh mẽ ra sao mới có thể xông lên, dùng thân thể làm đệm cho Tần Y Nhu như thế?
Trong lúc mọi người ở đây còn sửng sốt, Vân Dịch đã nhảy từ trên bậc thang xuống. Anh đi tới, vừa gọi vừa đỡ Tần Y Nhu đang ở trên người Vân Tiên dậy: "Mẹ, mẹ có bị thương không?"