Lưu Mai cố ý đạp Tần Y Nhu, muốn khiến bà ngã từ bậc thang xuống, hành động kia không bị ai nhìn thấy, nhưng đúng lúc Vân Tiên lại chứng kiến tận mắt.
Bà Dương ngồi trên xe cũng phát hiện ra Tần Y Nhu trượt chân khi định bước lên bậc thang của xe buýt, người không đứng vững mà ngã xuống từ chỗ cách mặt đất khoảng tầm nửa mét.
Nhìn thấy cảnh tượng này, bà Dương hoảng sợ đứng bật dậy, vội vàng chạy tới chỗ đó, miệng hét to: "Y Nhu!"
Đúng lúc này, Tần Y Nhu đang ngã xuống với tốc độ khiến mọi người hoảng hốt.
Bà cũng đã có tuổi, hơn bốn mươi rồi, mặc dù trong độ tuổi trung niên, nhưng lớn tuổi rồi xương cốt cũng đã bị thoái hóa, nếu như ngã thế này thì chắc chắn bà sẽ xảy ra chuyện.
"Mẹ!" Vân Dịch ngồi trên xe thấy thế thì vội vàng chạy ra.
Nhưng tốc độ ngã xuống thì nhanh hơn tốc độ chạy.
Ngay khi Lưu Mai đang tỏ ra vô tội, khóe miệng lại cong lên tạo thành nụ cười như có như không.
Nụ cười đó cứng lại ngay một giây sau đó.