Vừa tới miệng giếng, hai người Lâm Tiểu Sở, Lâm Mỹ Diễm đều kinh hãi trước độ sâu của giếng nước.
"Á, sao ở đây sâu vậy! Từ đây xuống liệu có bị thương không? Nếu bị thương thì phải làm sao!" Lâm Tiểu Sở sợ hãi lùi về phía sau hai bước.
Cô ta định lùi đến bên cạnh Hồ Khải Thụy thì bị anh ta né tránh.
Lâm Tiểu Sở nghiến răng đầy oán hận, cô ta quay người định nhào vào lòng Đoạn Thiêu Hữu.
Nếu là trước đây, Đoạn Thiên Hữu chắc chắn sẽ ôm lấy Lâm Tiểu Sở ngay lập tức.
Nhưng lần này, khi Lâm Tiểu Sở sợ hãi muốn dựa vào người Đoạn Thiên Hữu, cũng bị hắn ta né ra.
Đoạn Thiên Hữu chỉ cần nhìn thấy Lâm Thiểu Sở là nhớ tới cảnh tượng một đám côn đồ làm nhục cô ta mười ngày trước.
Trong lòng Đoạn Thiên Hữu giờ đây, Lâm Tiểu Sở đã trở nên dơ bẩn, dù trước đây, hắn ta có thích cô ta nhưng sau này vẫn sẽ giữ khoảng cách.
Cảm nhận rõ được ý tứ của Đoạn Thiên Hữu, Lâm Tiểu Sở nổi giận.