Lúc này, Vân Tiên đang đạp chân lên xác một con sói đã chết. Cô cúi người rồi nhẹ nhàng lấy con dao bướm ra, con dao xuyên vào nội tạng của con sói, thậm chí vừa mới xuyên một phát đã băm vụn luôn cả xương cốt của nó.
Cô cong môi, rõ ràng rất hài lòng với độ sắc bén của con dao bướm này. Đồng thời, khi rút con dao bướm ra, cô nhấc chân rồi đứng thẳng trên mặt đất.
Lam Tố cũng giết chết mấy con sói nhưng không nhiều bằng Vân Tiên, khí thế không hừng hực đến mức khiến người ta khiếp sợ như Vân Tiên vừa rồi.
Lúc này, Lâu Quốc Đống từ chỗ giếng cạn chạy về, đám người Văn Ngạn hít vào một hơi.
Động tác cuối cùng vừa rồi của Vân Tiên, chẳng phải để ám chỉ đám sói trước mặt đều do cô ấy giết sao.
"Tôi nhìn nhầm rồi phải không? Cô gái này, cô ấy... Đã giết, giết mấy chục con... sói? Trời ơi! Đang đùa nhau đấy hả!"
"Sói nhiều như vậy, cho dù chúng ta có kịp quay lại cũng phải chiến đấu ác liệt mới có thể khống chế được bọn chúng... Vậy mà cô ấy..."