Mặc dù ở đây dựng nhiều lều vải nhưng không đến mức tràn lan.
Thậm chí từ đây nhìn về phía bụi cỏ, có thể nhìn thấy một con sói đực hung dữ vừa gầm gừ vừa chầm chậm đi về phía này, động tác rất nhẹ nhàng.
"Á! Là sói!"
Lâm Mỹ Diễm vốn dĩ vẫn còn chìm đắm trong vẻ đẹp của bản thân thì bỗng lớn tiếng hét lên, sau đó cả người cô ta run lẩy bẩy mà lùi lại phía sau từng bước một.
Vân Tiên nheo mắt, khi đám con gái xung quanh bắt đầu sợ đến mức lùi lại, có người còn vội trốn vào trong lều mà run rẩy thì cô đứng dậy khỏi ghế.
"Sói! Sói!"
Lúc đó, đám con gái ở đấy hét ầm lên, mặt tái mét.
Đúng lúc, đám đàn ông đều theo Lâu Quốc Đống tới chỗ giếng nước hỗ trợ. Ai cũng mong có thể vào trong huyệt mộ sớm hơn một chút, chỉ sợ chẳng may đám bảo vật trong đó bị người khác cướp trước một bước thì phải làm thế nào.
Ở chỗ dựng trại chỉ còn toàn nữ.
"Á! Sao lại thế này! Đám đàn ông đều đi hỗ trợ rồi, sao lại có sói tới đây!"