Lúc Lâm Tiểu Sở đang nói chuyện, cô ta còn cố ý liếc sang Vân Tiên một cái. Vẻ mặt này cộng thêm điệu bộ kia, quả thật như thể đang nói bọn tôi có người biết Taekwondo đó, còn cô thì sao?
Cô chẳng biết gì hết! Đến khi gặp bọn cướp chắc chỉ biết òa khóc thôi!
"Tiểu Sở, đừng nói thế, bản lĩnh của anh bây giờ chỉ diễu võ giương oai trong trường được thôi. Ra xã hội rồi thì chẳng là gì cả." Hồ Khải Thụy rất thức thời, cũng tự biết bản thân đứng ở đâu.
Chỉ có điều khi Hồ Khải Thụy vừa nói xong, Lâm Tiểu Sở đã tiếp lời: "Anh Thụy, anh khiêm tốn quá!"
Lâm Tiểu Sở vừa nói vừa quay đầu nhìn Vân Tiên, trong đôi mắt cô ta mang theo ý khiêu khích rất rõ.
Yên lặng được hai giây, Lâm Tiểu Sở lại nói: "Hừ, đến lúc đó lỡ có xảy ra chuyện gì, cô đừng chạy tới cầu xin anh Thụy hay chúng tôi giúp đỡ nhé!"
Vân Tiên khẽ liếc Lâm Tiểu Sở một cái, sau đó cô xoay người lên lầu.
Vân Tiên thường không thèm để ý đến loại người như thế.