Vốn cô giáo Lữ đã ghét cái kiểu tỏ ra xa cách của Vân Tiên.
Cô ta vốn không muốn nể mặt Vân Tiên nhưng sau khi biết cô là Chủ tịch của Công ty Tân Khải, cô ta không thể không lấy lòng lần nữa.
Nhưng Hoa Vân và Hồ Siêu Quần còn lợi hại hơn cả Vân Tiên, thế nên cô giáo Lữ không ngần ngại trở mặt.
"Các vị thật là tài giỏi! Công ty cấp bậc quốc tế cơ à!!! Trời ạ!" Cô giáo Lữ đi tới trước mặt Hoa Vân, vừa nói, cô ta còn cố gắng đưa tay ra muốn chạm vào bà ta như có ý nịnh nọt.
"Chào bà, chào bà, tôi làm giáo viên ở một trường tiểu học hàng đầu tại thành phố Long Môn, nếu như có thể, chúng ta có thể kết bạn hay không…"
Cô giáo Lữ mặt dày tiến lên.
Nhưng cô ta còn chưa kịp chạm vào Hoa Vân thì đã bị bà ta ghét bỏ, liếc mắt lườm cô giáo Lữ một cái: "Tránh xa tôi ra! Đồ nhà quê!"
Khi cô giáo Lữ giơ tay ra, cô ta còn có cảm giác bản thân mình cũng là một phu nhân nhà giàu có.