Lần này Lữ Lan Hoa tới không phải để nịnh nọt Vân Tiên, cũng không tính làm hòa với Tần Y Nhu.
Bởi vì Lữ Lan Hoa biết, bà ta đã từng có ý định nịnh hót Vân Tiên hoặc Tần Y Nhu nhưng đều thất bại cả.
Lòng đố kỵ của con người vô cùng đáng sợ.
Một khi họ vừa ý thứ gì đó mà không đạt được, thấy người khác sở hữu, thậm chí thấy người khác có được món đồ mà cả đời họ cũng không có được, họ sẽ cảm thấy, dù sao cũng đã xong đời rồi, mình không đạt được, đã không thỏa mãn thì sẽ phá hủy!
Bản thân sống không ổn thì người khác cũng đừng mong yên lành.
Lữ Lan Hoa là một bà già như vậy đấy.
Vậy nên khi bà ta xông vào, bà ta đã quên mất năng lực và bản lĩnh của Vân Tiên.
Mọi người xung quanh đều nhìn thấy, Lữ Lan Hoa lật đổ mấy chiếc bàn, nhìn bà ta điên cuồng gào thét, làm ầm lên.
Thân hình bé nhỏ của cô từ trong phòng nhảy ra. Tốc độ của Vân Tiên nhanh như điện xẹt, cô lao ra, lướt qua trước mặt mọi người.