Đoàn Lị được Vân Tiên bế, cô bé rất nhẹ, nhẹ như thể trên người không có miếng thịt nào. Vì thế Vân Tiên bế bé không cảm thấy mất sức tí nào.
Hôm nay, Đoàn Lị buộc tóc cao cao hai bên, thoạt nhìn vô cùng đáng yêu. Vân Tiên bế bé, hai chùm tóc thỉnh thoảng còn chạm vào da thịt của cô.
Nhưng Vân Tiên cũng không lộ ra vẻ mặt ghét bỏ, ngược lại cô còn mỉm cười.
Tư Dịch lại nhảy qua lan can về đứng sau lưng Vân Tiên.
"Cô gái, lúc nãy bạn trai của em ngầu thật đấy!"
Vừa rồi, khi Dương Thái Điệp đạp vào chân Đoàn Lị xong định không xin lỗi mà bỏ đi, người chung quanh ai nấy đều ôm tâm lý coi trò hay, chỉ có mỗi thanh niên bụng phệ này là mở miệng nói giúp Vân Tiên một câu. Lúc này thấy Vân Tiên đứng cùng Tư Dịch thì anh ta không nén được cảm thán một câu với cô.
Thanh niên bụng phệ này là một người béo đúng nghĩa, vóc người nhìn cũng rất đô con.
Anh ta cũng không có ý gì khác, chỉ đơn thuần muốn nói một câu như thế với Vân Tiên mà thôi.