Dư Huy ôm bụng mình, hắn ta có cảm giác như nội tạng của mình đã bị Tư Dịch đạp một cú mà nát luôn rồi, cảm giác này còn khó chịu hơn là chết.
"Khụ khụ khụ…" Dư Huy ôm ngực ho dữ dội.
Nhảy ra khỏi lan can thì cũng không còn ý định xếp hàng lại nữa.
Công viên trò chơi thường bố trí lan can xếp hàng rất dài, mà bên ngoài lan can là đất trống không xếp hàng.
Vừa nãy, vì muốn quay lại giúp Dương Thái Điệp nên đám người Dư Huy đã nhảy qua lan can để quay lại.
Mà Tư Dịch vừa rồi cũng nhảy qua lan can mới có thể đạp một phát vào Dư Huy đang định động chạm tới Vân Tiên.
Vân Tiên chỉ hơi đưa mắt nhìn xuống, sau đó khẽ nhếch miệng.
Giờ phút này cô cảm thấy trái tim mình tràn ngập ấm áp, bởi đằng sau cô đã có anh.
"Bốp!" Vừa nghĩ tới cái chân nhỏ của Đoàn Lị vẫn chưa hết đau, Vân Tiên lại cho Dương Thái Điệp một cái tát.
Đoàn Lị vốn chỉ là một đứa nhỏ, cô bé còn quá nhỏ, còn phát triển, mà mu bàn chân chính là chỗ yếu ớt nhất.