Vân Tiên đang úp vào mặt vào lồng ngực của Tư Dịch, đầu cô vừa khéo chạm đến cằm của anh nên không thể ngẩng đầu lên, nhìn thấy Tư Dịch đang cong môi lên.
Tuy cô có nghi hoặc nhưng cuối cùng cũng chỉ mím môi, nghe Tư Dịch nói vài lời linh tinh.
Vân Tiên vẫn đang thắc mắc vì trước kia, cô chưa từng nghe thấy Tư Dịch nói lảm nhảm nhiều như thế bao giờ, vậy mà hôm nay anh ấy lại nói nhiều như vậy, cứ nói mãi không ngừng.
Đúng lúc này, khi Vân Tiên đang định đáp lại lời của Tư Dịch, cô lại liếc mắt nhìn một chiếc đồng hồ ở cạnh đó không xa, trên kim đồng hồ đã chỉ tới gần giữa trưa, cô bèn cắt ngang lời nói không đầu không cuối của Tư Dịch: "Chúng ta đưa ba nhóc Vân Trúc đi ăn cơm đi, em thấy đói bụng rồi."
Nói xong Vân Tiên còn nhẹ nhàng xoa cái bụng không hề có chút thịt thừa nào của mình.
Giọng nói mềm mại của cô vang lên khiến Tư Dịch cảm thấy trái tim mình đong đầy tình cảm, thậm chí anh còn không biết mình đồng ý với Vân Tiên tự lúc nào: "Ừm."